
g phản bác, không giống cô chút nào, xem ra thật sự rất nghiêm trọng!
Không thấy sự cãi lại như trong dự định, Trình Khải nâng mặt của cô
lên, rất chuyên nghiệp mà cấp tốc mà giơ ngón tay ra. “Nói cho anh biết, đây là bao nhiêu?”
“Năm!” Hai mắt ngấn lệ, ngay cả nhìn cô cũng không thèm, nói đại một con số.
“Cái gì! Rõ ràng đây là ba mà em lại nói là năm, chắc chắn là não bị
chấn động rồi!” Lúc này cảm thấy lớn chuyện rồi, hắn cực kỳ khẩn trương
mà đỡ cô dậy, vô cùng lo lắng mà nói: “Đi, anh dẫn em đến bệnh kiểm
tra!”
“Không cần đâu, em…”
“Xin. xin lỗi!” Bỗng nhiên
mấy tên hung thủ gây nên “thảm kịch” này vội vàng chạy tới, trên khuôn
mặt non nớt tràn đầy vẻ hoảng hốt. “Cho hỏi có bị thương không ạ? Chúng
em đang chơi bóng chày, không ngờ bóng lại bay qua bên này, thật sự
không phải cố ý đâu…”
“Bạn học à, sau này đừng chơi bóng bên
đường nữa, rất nguy hiểm đó, biết không?” Vừa thấy hung thủ, Trình Khải
quay đầu dạy dỗ.
“Chúng em chơi trên khoảng đất trống mà, ai
biết bóng sẽ bay sang bên này…” Một cậu học sinh mập mập rất vô tội mà
nhỏ giọng thanh minh.
“Chỗ ấy gần đường cái, chơi bóng ở đó
cũng rất nguy hiểm, lỡ không cẩn thận đánh bóng xuống đường, tạo thành
tai nạn giao thông chết người, các em có đền được không?” Hung dữ liếc
ngang một cái, lập tức làm cho cậu học sinh mập sợ đến mức im re.
“Thôi được rồi!” Bởi vì vận xui thường xuyên nên cô đã rất quen với
những tai họa bất ngờ này rồi, mặc dù Giang Dục Phương đau đến mức mắt
ngấn lệ nhưng cũng chỉ có thể tự nhận xui.
“Sau này các em chơi cẩn thận một chút, đừng để đánh trúng người khác nữa!” Hu hu… Có cô là quỷ xui xẻo là đủ rồi!
“Thật sự rất xin lỗi chị!” Mấy hung thủ chột dạ mà lại xin lỗi một lần
nữa, cũng không dám tiếp tục đánh bóng nữa, kinh hoàng bạt vía mà lập
tức giải tán, trong nháy mắt liền không thấy bóng người.
“Chạy
trốn nhanh thật!” Cười mắng một tiếng, sự chú ý của Trình Khải lại dời
lên người cô gái còn đang choáng váng bên cạnh, vội vã cuống cuồng kéo
lấy cơ thể đang loạng choạng của cô, chân mày nhíu chặt vì lo lắng:
“Ngay cả đứng em cũng đứng không vững, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra xem!”
“Không cần mà…” Yếu ớt phản đối.
“Nhất định cần!” Không để cho cô phản đối, Trình Khải vô cùng kiên trì. “Có người
bị đụng trúng đầu, lúc đầu tưởng là không sao, kết quả là về nhà ngủ
luôn rồi không tỉnh lại, em muốn vậy sao?”
“Hứ, em mới chỉ bị
bóng đập trúng một chút, anh có cần rủa em như thế không?” Trợn mắt nhìn hắn, Giang Dục Phương vô cùng đau đớn mà tố khổ.
Đáng ghét! Cô cũng đã đủ xui rồi, không cần phải nguyền rủa thêm nữa!
Nghe vậy, Trình Khải cười ha ha, thấy cuối cùng cô cũng có thể lấy lại
tinh thần mà cãi nhau với hắn, lúc này mới an tâm, nhưng điều gì nên
kiên trì thì vẫn kiên trì.
“Lúc nãy là em áp giải anh đến bác
sĩ tai – mũi – họng, lần này đến lượt anh áp giải em đến bệnh viện kiểm
tra, đây gọi là có qua có lại, em phải chấp nhận thôi!”
Dùng
giọng điệu báo thù mà cười lạnh, sau đó gọi taxi, áp giải cô gái xui xẻo đang phản đối ầm trời kia lên xe, nhanh chóng đi về phía bệnh viện.
“Ha ha ha…”
Ba tiếng đồng hồ sau, khi nghe đôi nam nữ kia kể
xong quá trình xảy ra trong cả buổi chiều nay thì mọi người trong phòng
làm việc của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải lập tức rất không có lòng đồng
cảm mà cười lên điên cuồng khiến cho hai con người xui xẻo kia thiếu
chút nữa là cam chịu mà cùng nhau rúc vào góc tường.
“Mình đang lấy làm lạ là sao các cậu đi khám tai – mũi – họng mà lâu đến thế, thì
ra còn tiện đường đi làm kiểm tra não!” Cười đến chảy nước mắt, Khâu
Thiệu Thần mất đi vẻ nhã nhặn thường ngày mà vỗ mạnh xuống mặt bàn, hoàn toàn chịu thua hai con người xui đến cảnh giới thần kì này.
“Dục Phương đưa lão đại đến khoa tai – mũi – họng khám, sau đó lão đại
lại đưa Dục Phương đi bệnh viện kiểm tra não, đây gọi là gì? Có qua có
lại sao?” Đôi môi nở nụ cười chế nhạo, Lâm Viên Quân cũng không thể
không bội phục hai người này.
“Thì ra… âm với âm không thể ra
dương, công thức toán học gạt mình rồi!” Vương Nghị Đình xót xa mà thở
dài, lòng tràn đầy thất vọng.
“Đúng là xui đến nỗi khiến người ta không còn lời nào để tả!” Từ Thiếu Nguyên lắc đầu than.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Em rất là xui xẻo!” Bị cười đến quê quá hóa điên,
Giang Dục Phương ngậm đau thương mà tức giận rống lên: “Em cũng không
muốn xui đến thế, nhưng từ nhỏ đến lớn cứ như là bị thần xui xẻo nhập
vào vậy, em có cách nào sao chứ?”
Ô hô… Người thường không cách nào hiểu được nỗi đau này của cô!
Thấy cô đã có xu hướng cam chịu, Trình Khải vội vàng an ủi: “Ít nhất là kiểm tra được đầu của em chỉ bị sưng một cục mà thôi, không có gì đáng
ngại nữa, cũng không tính là xui quá!”
“Anh không hiểu đâu!” Hết sức bi phẫn, Giang Dục Phương hét ra nỗi đau trong lòng.
“Anh không phải là em, anh sẽ không hiểu được tâm trạng bi ai của em
khi đi trên đường mà tự nhiên cứ bị xe đâm vào, bóng thì cứ đánh vào em
như cái đích đâu!”
“Anh hiểu! Anh rất hiểu!” Mặt mang theo nỗi đau đồng cảm, Tr