Cặp Đôi Xui Xẻo

Cặp Đôi Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321760

Bình chọn: 8.5.00/10/176 lượt.

được sự căng thẳng giữa lão đại

nhà mình vào cô trợ lí nhỏ. Sau đó, không ai có gan hỏi là đã xảy ra

chuyện gì, chỉ có thể dùng ánh mắt giao tiếp với nhau một cách im lặng…

Chuyện gì thế này? Ánh mắt của Khâu Thiệu Thần đảo qua đảo lại trên người hai kẻ xui kia.

Không biết! Lâm Viên Quân nhún vai lắc đầu.

Lão đại đánh nhau với người ta sao? Ra hiệu bằng miệng, Vương Nghị Đình tràn đầy hồ nghi.

Đánh nhau sao không báo cho mình biết? Gần đây mình đang xem Bắc đẩu

thần quyền nha! Nâng cánh tay triển lãm cơ bắp, Từ Thiếu Nguyên lấy làm

tiếc vì không có cơ hội biểu diễn võ thuật.

Ngay trong cuộc đàm thoại im ắng bằng cách liếc mắt đưa mày này, một tiếng “phịch” vang

lên, sau đó ánh mắt của bốn người kia đều quét về phía phát ra âm thanh.

“Em đã nói xin lỗi rồi, nếu không anh còn muốn sao nữa chứ?”

Quăng cả đống hồ sơ lên bàn làm việc của tên đàn ông đang giận dỗi kia,

Giang Dục Phương đỏ mặt giận dữ, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa

hai người trước.

Ánh mắt oán hận u ám liếc ngang một cái, Trình Khải hừ lạnh một tiếng, cáu kỉnh mà xoay cái ghế dựa, đưa lưng về phía cô.

Á à… thế nhưng không nói một lời mà cố ý đưa lưng về phía cô, thật là…

“Không có phong độ!” Giận dữ trách móc, cô thở hổn hển mà lên án.

“Anh không có phong độ?” Giống như là bị quỷ nhập, Trình Khải lập tức

nhảy dựng lên mà quay người lại nhìn cô, tay giận dữ chỉ vào vết thương

sưng tấy lên ở khóe miệng của mình, phẫn nộ chất vấn: “Em đánh anh thành thế này còn không biết xấu hổ mà nói anh không có phong độ?”

Cô gái có nắm đấm thép này có lương tâm hay không chứ? Có không chứ?

Ố ồ! Vết thương ở khóe miệng lão đại là do cô trợ lí nhỏ gây nên à!

Bốn tên đàn ông đang xem náo nhiệt bên cạnh không ngờ chân tường sự

việc lại là như thế, lập tức trợn mắt nhìn nhau, cố nén cười, tràn ngập

vẻ hiếu kỳ mà chờ đợi tình tiết phát triển.

Quả nhiên, không để bốn người thất vọng, Giang Dục Phương lập tức đỏ mặt, nhanh chóng thanh mình phản đối: “Em đã nói em không cố ý rồi! Hơn nữa đó là động tác

phản xạ, em cũng rất uất ức!”

“Em uất ức cái gì chứ? Anh mới

uất ức nè!” Tức tối mà bác bỏ, hắn tràn đầy oán hận. “Ngay chốn đông

người, một tên đàn ông bị một cô gái đánh KO, còn bị đưa lên xe cứu

thương, lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng, em có đền được không?”

Ô hô… Nếu chuyện hắn bị một cô gái đánh gục, còn mất ý thức

suốt năm phút đồng hồ mà truyền ra ngoài, vậy hắn có cần làm người nữa

không?

“Em đã nói đó là động tác phản xạ chứ không cố ý, anh

làm gì so đo dữ vậy?” Bị lên án lần nữa, Giang Dục Phương cũng tức lên,

quát lớn: “Em còn chưa trách anh cướp đi nụ hôn đầu quý giá của em, anh

còn ở đó oán oán trách trách cái gì?”

Đáng ghét! Cô còn chưa

khóc lóc tìm hắn lấy lại công bằng, ngược lại hắn còn trách móc cô một

đống, đúng là kẻ ác thì hay la làng trước.

“Nụ hôn đầu?” Giống

như nghe được từ ngữ then chốt quan trọng nhất, bốn tên đàn ông đang xem kịch cùng đồng thanh hô lên, hứng thú bừng bừng. Có điều hai người

trong cuộc đang chiến đấu hăng hái kia đều không để ý đến bọn họ.

“Gì chứ! Đó chẳng qua là giống như dán Salonpas thôi, không cẩn thận mà dán chung với nhau mà thôi, tính nụ hôn đầu gì chứ?” Hồi tưởng lại tình cảnh diễn ra “thảm kịch”, đánh chết Trình Khải cũng không chịu thừa

nhận mình đoạt đi nụ hôn đầu của người ta. Dù sao thì hắn đã bị đập đến

đầu choáng mắt hoa, hoàn toàn không kịp có cảm giác gì.

Nếu đã không có cảm giác thì tính là hôn gì chứ?

“Anh dám đem nụ hôn đầu quý giá của em coi là dán Salonpas, quá đáng!”

Thấy rất nhục nhã, Giang Dục Phương giận đến nhảy dựng lên. “Em có bảo

anh dán vào sao? Có sao? Chính anh đi đường không cẩn thận, trượt chân

rồi còn muốn kéo em xuống theo, mạng của em là xui đến thế, ngay cả khi

anh xui cũng phải xui theo!”

“Em cho rằng anh muốn sao chứ?” Vô tội mà rống lên, hắn cực kỳ ai oán. “Làm sao anh biết trên mặt đất đang có một vũng dầu đang chờ mà hãm hại anh? Hơn nữa, anh đã bị đập đến sao bay đầy trời, cực kì thê thảm rồi mà em còn xuống tay, đánh anh đến nỗi rách miệng, chảy một đống máu!”

“Em đã nói là động tác phản xạ chứ không cố ý, anh muốn em nói mấy lần nữa đây? Huống hồ em đánh anh

một đấm, để cho anh đổ máu là hết tai nạn, anh nên cảm ơn em mới đúng.

Nếu không, dựa vào vận xui thấy tiền là thấy máu kì lạ của anh, nếu

không có một đấm đó của em, nói không chừng đi đường sẽ bị xe đụng đó!”

Nói đến đây, cô còn cảm thấy mình đã giúp anh nữa cơ!

“Cư nhiên còn rủa anh bị xe đụng, em có thể còn ác độc hơn chút không?” Phẫn nộ.

“Em nói là nói không chừng! Anh có hiểu ba chữ nói không chừng không vậy?” Rống giận.

“Tóm lại, em đúng là lòng dạ độc ác!” Tố cáo.

“Anh đúng là lôi thôi!” Phản bác.

“Em không phải là con gái!” Không có cô gái nào lại có nắm đấm mạnh như vậy!

“Anh còn không bằng đàn bà!” Bị một nắm đấm của phụ nữ hạ KO, không có tư cách hoán hận.

“Em xui xẻo…”

“Anh xúi quẩy…”

Sau đó bắt đầu một tràng tranh cãi mắng chửi ấu trĩ không đáng kể ra.

Ngược lại, trong tiếng tranh cãi ấy, bốn tên


Pair of Vintage Old School Fru