
không có ý tốt mới theo đuổi cô, anh cần gì phải giải thích thay Bành Chí
Quân? Anh tuyệt không thích cảm giác người phụ nữ của mình được người
khác mơ tưởng.
“Nếu nghi ngờ, cự tuyệt anh ta là đúng, huống
chi hiện tại em là người phụ nữ của anh, những tên đàn ông khác tốt
nhất chớ tới gần em!” Anh kết luận.
Giọng anh tràn đầy tham
muốn giữ lấy nhưng không khiến cô khó chịu. “Anh tới phòng làm việc của
em có chuyện gì?” Cô không muốn thảo luận với anh chuyện Bành Chí Quân
theo đuổi.
“Có mấy bản tài liệu cần em ký tên.” Thuận theo cô
Thường Phong Dịch trở nên nghiêm túc, anh đi tới cạnh cô, đưa mấy bản
tài liệu đến trước mặt cô, mở ra từng phần.
Liếc nhìn tài liệu
một cái, đột nhiên An Lệ Đề quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Thường Phong Dịch, Bành Chí Quân nói anh ta chuẩn bị ký hợp đồng với
Hoà Hưng, tại sao anh không chịu để anh ta ký?” Có mối làm ăn không chịu không phải cách tốt để chấn hưng công ty chứ?
“Hợp đồng này không thể ký, trừ phi thảo luận giá tiền lần nữa.” Thường Phong Dịch trả lời đơn giản.
“Tại sao? Giá tiền Bành Chí Quân nói có gì không đúng?” Cô không hiểu hỏi lại.
“Bành Chí Quân biển thủ có ý ép thấp giá khiến công ty không kiếm được
lợi nhuận, loại hợp đồng này anh sẽ không đồng ý để anh ta ký!” Thường
Phong Dịch nói rõ ràng.
Cô giật mình. “Bành Chí Quân biển thủ?”
Anh liếc nhìn cô. “Đâu chỉ có anh ta, anh đã điều tra cẩn thận những hợp đồng gần đây, có rất nhiều vấn đề.”
“Thật sao?” An Lệ Đề trố mắt.
Cô thật đúng là người không có chuyên môn! Rõ ràng trước cô đã xem rất
nhiều lần nội dung hợp đồng, nhưng mà không phát hiện ra trong đó có
điều kỳ quặc, quả nhiên cô vô dụng.
“Ừm!” Thường Phong Dịch
khẳng định gật đầu. “Đúng rồi, quên nói cho em biết, anh đã mời hai trợ
lý giúp đỡ, ngày mai chính thức đi làm, điều thư ký của anh đến những bộ phận khác đi.”
“Hả? Anh chừng nào tuyển người, sao em không biết?”
“hai người này không phải tuyển, là người anh quen, anh đặc biệt nhờ họ tới đây giúp anh bắt trộm.”
“Bắt trộm?” Tại sao lời anh nói cô luôn không hiểu?
“Có người tính chiếm lấy công ty, nói họ là trộm không phải quá chứ?”
Lời anh nói nhắc nhở cô nhớ tới một chuyện. “Chuyện liên quan đến việc chiếm lấy công ty, anh đã tra ra gì chưa?”
“Có một chút manh mối, chờ điều tả rõ hơn anh sẽ nói tỉ mỉ cho em.”
An Lệ Đề gật đầu. “Có chuyện gì em có thể làm không?”
“Trước mắt em chỉ cần ký tên lên tài liệu giúp anh là được rồi.” Thường Phong Dịch chỉ chỉ mấy bản tài liệu trên bàn.
An Lệ Đề lườm anh, đưa mắt nhìn lên bàn, vừa cầm bút lên vừa lầu bầu:
“Hình như đang cười nhạo sự bất lực của em, trừ bỏ làm con dấu cũng
không…..”
Thường Phong Dịch bỗng dưng nở nụ cười. “Làm một con dấu có gì không tốt?”
An Lệ Đề chán ghét hừ một tiếng. “Tốt cái gì? Bị người ta đối đãi như
phế vật có gì tốt!” Năm đó nếu cô chọn khoa quản trị kinh doanh để học,
hôm nay cũng sẽ không xấu hổ như vậy rồi, luôn bị người ta đối đãi như
con nít ba tuổi!
“Mọi chuyện lớn nhỏ đều có người gánh lấy,
những ngày sau này không có trách nhiệm gì, chỉ cần phụ trách làm con
dấu có gì không tốt?” Anh vừa để cô ký tên lên tài liệu, vừa trả lời.
“Cậu biết bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau không?”
Giang Uyển Trăn vừa ngồi xuống bàn ăn cạnh cửa sổ đã lập tức chất vấn An Lệ Đề.
“Bao lâu?” An Lệ Đề cười nhìn bạn thân vẫn chưa ngồi vững đã vội hỏi tội.
Thời gian này cô có rất nhiều việc. Đầu tiên, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô cầu xin Thường Phong Dịch, sau đó anh đồng ý trở về nước giúp cô;
sau khi anh vào công ty, lại làm nội bộ công ty dấy lên một trận bão
khiến cô bị chất vấn và chỉ trích; liên tiếp chuyện xảy ra, quả thật làm cô bận rộn không thể gặp bạn thân, cũng khó trách bạn thân vừa thấy cô
đã truy hỏi.
“Cậu còn dám hỏi mình bao lâu?” Giang Uyển Trăn trợn to mắt. “Tự cậu nghĩ kỹ lần trước chúng ta gặp nhau là lúc nào?”
“Hình như lần trước chúng ta gặp nhau lúc……” An Lệ Đề nghiêng đầu suy
nghĩ, sau đó lộ vẻ xin lỗi, “Thật xin lỗi, Uyển trăn, mình thật sự không nhớ.”
“Gần nửa năm rồi, tiểu thư à!” Giang Uyển Trăn lườm.
“Chúng ta gần nửa năm không gặp rồi, trong khoảng thời gian này lúc mình gọi điện cho cậu, cậu đều nói có việc bận, cũng không nói rõ rốt cuộc
bận gì? Cho nên hôm nay nếu cậu không nói rõ cho mình biết, đừng mơ
tưởng mình cho cậu về!”
“Được rồi mà!” An Lệ Đề vội trấn an
kiêm cầu xin tha thứ. “Mình sẽ kể tỉ mỉ cho cậu, được chưa? Nhưng trước
khi nói, chúng ta có thể ăn ít gì không, mình đói rồi.”
Giang Uyển Trăn hài lòng gật đầu, thế là hai người cầm thực đơn lên xem, rất nhanh chọn cho mình đồ ăn và thức uống.
Một tiếng sau, hai người ăn xong, An Lệ Đề đã kể toàn bộ chuyện xảy ra trong thời gian này cho bạn tốt.
“Mình đã nói rồi! Trước đây không lâu ba mình nhắc Lập Hoa muốn chỉnh
đốn lại công ty, đã tìm một vị Tổng giám đốc. Sau đó mấy lần gọi cho cậu muốn hỏi cậu đều quên, thì ra Tổng giám đốc này do cậu tìm, hơn nữa còn là ‘thanh mai trúc mã’ nhiều năm không liên lạc, thật làm cho người ta
kinh ngạc!” KUU of
“Tình trạng công ty ngày càng x