
tay nhỏ bé không tự giác mà vòng lên cổ anh, thân thể chủ động cong lên, đón nhận sự va chạm mãnh liệt của anh, không chừa một
khe hở.
Khoái cảm chạy dọc trong cơ thể khiến anh cất lên vài
tiếng rên rỉ trầm thấp, tốc độ ra vào trong cơ thể cô bắt đầu trở nên
nhanh hơn, mỗi một cú nhấp cũng tiến sâu vào trong cơ thể cô. Bàn tay to lớn giữ chặt vòng eo thon nhỏ khiến bên dưới của cô càng thêm áp sát
vào anh, phối hợp với tốc độ đưa đẩy của anh.
Anh tiến vào một
cách mạnh mẽ, kích thích mọi giác quan của cô càng trở nên vô cùng nhạy
cảm và hưng phấn, cô có thể cảm nhận rõ ràng từng đợt cảm xúc đang dâng
trào bên trong cơ thể, khiến cô không tự chủ được mà liên tục cất tiếng
rên rỉ.
Anh càng dùng sức ra vào trong cơ thể cô, cảm giác cao
trào vui sướng dần dần ập đến, khiến bên trong cơ thể cô co rút một cách mãnh liệt, gắt gao siết chặt lấy anh.
Anh hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng đang hét to, thắt lưng cũng đồng
thời ra sức chạy nước rút, cho đến một lần cuối cùng tiến sâu vào trong
cơ thể cô, mạnh mẽ bắn ra . . . . Ngồi trong văn phòng chủ tịch khiến An Lạc Đề cảm thấy cả người không được
tự nhiên, cô vờ như không nhìn thấy công văn trên tay, tâm tư thỉnh
thoảng lại bay đến lúc trải qua buổi họp có thể sánh ngang với “chiến
tranh” kia.
Nói buổi họp sáng nay giống cuộc “chiến tranh”
tuyệt không quá, mà cuộc họp này cô cũng cảm nhận được vấn đề nội bộ của Lập Hoa nghiêm trọng cỡ nào, Chủ tịch như cô thật sự quá xấu hổ.
Cuộc họp sáng nay do Thường Phong Dịch triệu tập, mệnh lệnh rõ ràng yêu cầu tất cả giám đốc của các bộ phận trong công ty đều phải đến tham gia dự thính. Kết quả là, tuy mọi người tuân theo yêu cầu, đến dự họp đúng
giờ, thế nhưng lại không có ý định yên lặng ngồi lắng nghe đào tạo,
trong cuộc họp, thỉnh thoảng đám người đó sẽ trực tiếp sẵng giọng đối
chọi với Thường Phong Dịch, không ngừng khiến cho cuộc họp này dấy lên
một màn khói lửa, khiến người ngồi trên chiếc ghế chủ tịch hơn một năm
qua như cô cũng không nhịn được mà kinh ngạc đến không nói nên lời, cho
dù tự nhận là có chỗ dựa nhưng đám người này cũng không khỏi quá mức
ngạo mạn, không tôn trọng người khác rồi?
Mà càng làm cô tán
thưởng và ngưỡng mộ chính là, từ đầu đến cuối, Thường Phong Dịch cũng
không hề mất kiên nhẫn, ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi, mặc kệ
giọng điệu của đối phương có thô lỗ cỡ nào, thậm chí còn trực tiếp lên
giọng chất vấn, anh cũng không hề dao động, thái độ tỉnh táo quả thực đã đạt tới trình độ có thể khiến cho người ta phát điên.
Cuối
cùng, anh nói hết tất cả những gì muốn thông báo với bọn họ, sau khi xác định bọn họ đều nghe được lời nói của mình thì anh lập tức tuyên bố tan họp, trước khi rời khỏi phòng họp, anh còn dùng giọng điệu thản nhiên
bình tĩnh nói rằng, nếu ai có ý kiến với sách lược mình vừa đưa ra thì
anh cũng sẵn sàng tiếp nhận những bản báo cáo nhận xét nêu rõ ý kiến,
anh nhất định sẽ cẩn thận nghiên cứu và tham khảo.
Trước đây cô không hề biết Thường Phong Dịch lại có dáng vẻ nghiêm túc và cẩn trọng
thế này, dù sao thì mỗi lần gặp mặt, thái độ của anh đối với cô căn bản
là hoàn toàn khác so với ngày hôm nay, thỉnh thoảng lại giễu cợt, trêu
chọc, bây giờ thì trước mắt hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ cợt nhả ấy nữa,
cứ như đã biến thành một người khác vậy.
Vẻ mặt trước sau như
một của Thường Phong Dịch làm cô giật mình, đồng thời cô cũng phát hiện
ra anh không phải tự đại, mà là một người rất tự tin, anh biết rõ mình
muốn gì và định làm gì.
Xem ra, cô cầu xin anh cứu giúp cũng không phải quyết định sai lầm.
Dù sao chưa tới thời hạn hai tháng, Thường Phong Dịch đã đã nghiên cứu
rõ tình hình công ty và đưa ra kế hoạch trong tương lai, sau đó hôm nay
tuyên bố với các bộ phận chia bè kéo cánh kia, giống như ngầm nói với
mọi người sắp tới công ty có biến động lớn, muốn họ chuẩn bị tâm lý
trước, đến bây giờ cô vẫn không hiểu anh mở cuộc họp tuyên bố kế hoạch
sắp tới của công ty, có phải còn giấu giếm mục đích đặc biệt gì không?
Mà mấy ngày nay, cô thấy anh bận rộn thay cô gánh trách nhiệm gây dựng
lại công ty, lúc này mới hiểu rõ, anh không chỉ là một người đàn ông
khôn khéo mà còn có suy nghĩ thật phức tạp. Mặc dù không muốn nghi ngờ
sự may mắn của bản thân nhưng trong lòng cô vẫn thỉnh thoảng hoài nghi
tại sao anh lại dễ dàng bỏ lại công việc tốt ở nước ngoài, đồng ý quay
lại giúp cô?
Cô không hiểu anh nhưng lại rất thích anh. Hôm nay anh gần trong gang tấc, có lẽ cô có thể lợi dụng thời gian hai người ở
cùng nhau, tốn chút tâm tư là biết ý nghĩ thực chất của anh là gì….
Đột nhiên, tiếng mở cửa thô bạo cắt đứt dòng suy nghĩ, An Lệ Đề hồi
hồn, nhìn rõ người vừa xông vào văn phòng, lập tức nụ cười tắt lịm.
Người chưa cho phép đã tự tiện xông vào là quản lý Bành Chí Quân.
“Thật xin lỗi, Chủ tịch, quản lý Bành anh ta……..” Nữ thư ký đi vào sau nói.
“Không sao, cô ra ngoài đi!” An Lệ Đề phất tay với thư ký, sau đó mặt
không thay đổi nhìn người đàn ông có vẻ mặt khó chịu đứng trước bàn làm
việc.
Bành Chí Quân l