Cánh Hoa Chùm Gửi

Cánh Hoa Chùm Gửi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322120

Bình chọn: 8.00/10/212 lượt.

ng đấy? Muốn đi chơi không?

Tim tôi đập mạnh, chú ý nhìn đôi mắt như thúc giục của hắn, tôi hỏi:

Đi đâu?

Tùy cô lựa chọn, miễn vui là được rồi. Thế nào? ó thể bỏ ra một ngày đi chơi với tôi không? Từ sáng đến tối nhé.

- Tới khuya cũng được!

Bỗng nhiên tôi lại thốt lên câu ấy, có phải chăng đó là một sự trả thù Trung Đan từ tiềm thức? Hay tôi đã yêu Hạo Hạo?

Hạo Hạo không đợi tôi nói thêm tiếng nào, hắn nắm tay tôi, như chiếc đầu xe hỏa lao nhanh:

- Vậy thì ta đi ngay nhé!

Chúng tôi sóng vai chạy bay xuống lầu. Đúng là một ngày vui vẻ lạ

lùng, nếu không có hình bóng của Trung Đan ám ảnh thì thật là tuyệt.

Buổi sáng, chúng tôi đón taxi chạy thẳng đến Dạ Liễu. Mùa đông ở đây,

ngoài những núi đá chất chồng lạnh lẽo còn có tiếng sóng biển rì rào,

chúng tôi đem thức ăn ra bày trên tảng đá lớn. Chung quanh yên lặng,

không một tiếng người, không một tiếng xe cộ hay tiếng ồn ào của nền văn minh cơ khi. Yên lặng hưởng thụ sự yên tĩnh. Và Hạo Hạo pha trò, kể tôi nghe nhiều chuyện vui khiến tôi cười muốn đau bụng. Một lần, khi tôi

vừa dứt tiếng cười Hạo Hạo nắm lấy tay tôi:

- Ức My, sống với tôi như thế này có vui không?

- Vui lắm chứ.

- Thế thì...

Tôi biết hắn muốn lập lại những điều cũ rích, nên thừa lúc hắn chưa

kịp nói ra, tôi vội tìm lời chận lại. Chỉ ra biển, tôi nói:

- Anh nhìn xem, có chiếc tàu kìa!

Hắn nhìn theo tay tôi. Ở nơi xa xa ẩn hiện một cánh buồm. Nhìn xong, hắn quay đầu lại:

- Cô thích Trung Đan vì hắn là đứa mồ côi, một con người đảm đang tự lập, phải không?

Tôi ngẫm nghĩ:

- Cũng có thể đó là một nguyên do. Nhưng tình cảm là không thể giải

thích được, nhiều lúc tôi nghĩ rằng anh đáng yêu hơn, nhưng mà...

Tôi nhún vai không nói tiếp. Lúc ngồi gần Hạo Hạo, tôi thường có tật

bắt chước hắn, thí dụ như việc nhún vai vừa rồi. Tôi lại tiếp:

- Cũng có thể là tại bản tính của ta quá gần nhau, nên...

- Thôi được rồi, đừng nói nữa!

Hạo Hạo cắt ngang, hắn so vai.

- Bây giờ tôi mới biết, cũng có lý lắm. Đặt tay lên tay tôi hắn cười

nói - Thôi từ đây ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa nhé. Ức My, thật tình

tôi rất mến cô. Nhìn cánh buồm chập chờn trên sóng nước, hắn tiếp - Rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ theo tàu ra khơi, tôi có nhiều khuyết điểm

mà điểm yếu nhất là không có tinh thần tranh đấu và chịu gian khổ. Tự

biết mình, tôi sẽ cố gắng tập luyện để một ngày nào đó có thể tự tạo cho mình một chỗ đứng trong đời.

Quay lại tôi, Hạo Hạo cười lớn.

- Nãy giờ nói ba cái chuyện gì đâu trông có vẻ đứng đắn quá, không

giống như La Hạo Hạo lúc bình thường chút nào cả. Thôi Ức My, bây giờ cô leo lên mỏm đá quái dị kia tôi chụp cho một cái ảnh nhé!

Hạo

Hạo cầm theo chiếc máy hình Kodak. Tôi đứng lên và quên tất cả những

thắc mắc, khó chịu vì chuyện ban nãy. Chúng tôi đuổi bắt nhau từ hòn đá

này sang hòn đá khác, rồi nhặt vỏ sò,vỏ cua một cách trẻ con. Mãi đến

lúc mặt trời sắp lặn mới ra về.

Đến Cơ Long thì đã đến giờ cơm, chúng tôi ở lại đây cùng cơm tối, Hạo Hạo nói:

- Cơ Long có rất nhiều thú vui, cô có thích tham dự không?

- Trừ những quán rượu đầy thủy thủ, còn thì cái gì tôi cũng đi được hết!

Hạo Hạo liếc xéo tôi, hắn cười khiêu khích:

- Thế còn vũ trường?

Tôi hơi do dự, hắn tiếp ngay:

- Thử buông thả một lần xem sao? Đâu phải dễ gì tìm được một ngày

hạnh phúc như thế này, phải biết hưởng, tận tưởng mọi sự vui vẻ. Cô hãy

còn trẻ nhưng sắp bị ràng buộc, còn chờ gì nữa? Vũ trường đâu phải là

nơi xấu xa? Nó đâu có ăn thịt cô đâu mà sợ, còn tôi đây nữa mà!

Thế là, sau một ngày vui vẻ, chúng tôi lại hưởng thêm một buổi tối

cuồng loạn. Ánh đèm màu, bóng người, âm nhạc.. Hạo Hạo ôm tôi quay

cuồng, mắt tôi như ngàn cánh sao rơi. Hắn cười lớn, tôi cũng cười theo

như người say rượu.

Đây là lần đầu tiên, tôi mới hưởng được

một đêm cuồng loạn như thế. Những tiết điệu quay cuồng khiến cho con

người có cảm giác chơi vơi, ánh đèn màu xoay quanh sàn nhảy tạo cho tôi

một cảm giác say mụ. Tiếng cười, tiếng hét, càng làm cho khung cảnh nhộn nhịp hơn. Chúng tôi quay cuồng không biết trời đất gì cả.

Đêm đã khuya, thật khuya. Trên đường không còn bóng người, vài ánh sao cô

độc nhấp nháy trên cao. Chúng tôi đi xe taxi chạy hết tốc lực về Đài

Bắc. Cuộc vui đã làm tôi mệt mỏi, ngồi trên xe tôi lim dim ngủ gật, mãi

đến lúc xe ngừng trước cửa nhà, tôi mới sực tỉnh, vươn vai lười biếng,

giọng ngáy ngủ tôi hỏi:

- Tới nhà rồi sao? Nhanh quá vậy.

- Thôi xuống xe đi.

Hạo Hạo nói. Tôi xuống xe tựa lưng vào cổng ngáp vặt. Hạo Hạo bấm

chuông. Gió lạnh đêm khuya làm tôi rùng mình, Hạo Hạo vội vàng cởi áo

phủ lên vai tôi:

- Ngủ gục trên xe, rồi lại ra gió ngáp, chắc cô sắp bị cảm rồi đó.

Tôi lại ngáp thêm vài cái, rút đầu trong áo mỉm cười. Nếu không ai mở

cửa, chắc tôi sẽ đứng đây ngủ mất! Cửa mở, tôi lười biếng bước vào mà

không ngờ rằng cơn bão táp đang chờ đón mình. Một bàn tay bất thình lình chộp tay tôi lắc mạnh, chiếc áo khoác của Hạo Hạo rơi xuống, cơn mê ngủ tan biến. Mở to mắt ra chạm ngay cái nhìn giận dữ của giáo sư La Nghị,

ông quát l


Polly po-cket