
áng nay, vừa thức dậy, ngoài sức tưởng tượng của tôi, ánh nắng đang
ngập đầy khung cửa kính. Đã lâu rồi lúc nào cũng chỉ thấy những đám mây
màu chì vần vũ trên không, hôm nay trông thấy ánh nắng mặt trời lòng tôi reo vui. Tôi sung sướng, vui vẻ lạ lùng. Tôi là con người thích hoạt
động mà cứ bị giam hãm trong nhà vì gió lạnh trong suốt mấy ngày liền,
thì làm sao chịu nổi? Tất cả xương cốt như muốn mốc meo, nên ngay khi
thấy Trung Đan bước vào là tôi vội nhảy xuống như chú sâu nhỏ vừa thức
giấc sau giấc ngủ dài mùa đông. Nắm lấy tay chàng tôi vui vẻ:
- Hôm nay cho em nghỉ một ngày nghe anh. Trời đẹp quá, chúng ta đi picnic đi!
Trung Đan đẩy tay tôi ra, chau mày như điều tôi vừa nói là một đề nghị không đúng lúc. Chàng nhăn nhó:
- Tại sao nghĩ đến việc đi chơi? Cô có biết chỉ còn vài tháng nữa là đến ngày thi vào đại học rồi không?
Như bị tạt nước lạnh vào mặt, mất cả hứng thú, tôi trề môi:
- Làm như siêng lắm vậy! Lâu lắm mới có một ngày đẹp trời, đâu phải lúc nào trời cũng đẹp như hôm nay đâu?
Chàng ngẩn lên nhìn ra, hình như mặt trời không nung được lòng hứng thú, chàng thờ ơ đáp:
- Hôm nay đi không được, anh còn nhiều việc phải làm, cũng như em còn phải làm hết các bài lo- ga- rit này!
Tôi giận dỗi:
- Hôm nay anh bận việc gì nữa? Suốt ngày không bao giờ thấy anh ở nhà.
- Sắp đến bãi trường mùa đông rồi, công việc càng bận rộn hơn ngày thường chớ sao?
Rồi mở sách ra để trên bàn, chàng tiếp:
- Nào bây giờ bắt đầu học nhé!
Chống tay lên mặt, tôi nhìn quyển sách một cách vô vị. Tia nắng ban
mai xuyên qua khung cửa sưởi ấm cả phòng. Lo- ga- rit, chán ơi là
chán! Ánh nắng nhảy muá trên bàn, trên sách, đẹp và xinh biết chừng nào!
Cầm bút chì lên tôi quậy nhầu trên vẽ, vẽ một đầu người với
mái tóc và râu ria rối bù, thêm đôi mắt. Ai vậy. Giáo sư La Nghị à? Một
địa chất gia? Ông ấy là gì của tôi? Bên cạnh ấy, tôi đề thêm hai câu
thơ:
Mặt người đâu chẳng thấy.
Râu tóc đầy dung nhan.
"Toạt!" Bỗng nhiên quyển vở của tôi bị Trung Đan giựt phăng đi. Nhìn bức hình chàng gắt:
- Đây là quyển bài tập lô- ga- rit của cô đấy à?
- Anh khó tính quá, em không thích học.
Chàng thở dài:
- Khó ư? Tất cả đó là tôi vì cô mà.
Rồi nhìn vào bức họa chàng nói:
- Anh thấy em cũng có khiếu về hội họa lắm đấy, có lẽ em nên học vẽ hơn là học văn.
Trung Đan nhìn tôi một lúc rồi cúi xuống viết một hơi ba bốn chục bài tập nhỏ đặt ngay ngắn trước mặt tôi:
- Làm hết bài tập này chúng ta sẽ đi chơi.
Tôi la lên: - Bao nhiêu bài làm đến tối không biết hết chưa nữa lạ.
- Đúng thế. Chàng gật đầu - Nhưng vẫn đủ thì giờ để chúng ta xem một phim. Bây giờ, em ở đây làm bài, anh có việc phải đi.
- Anh đi đâu?
- Đi thăm một người bạn.
Tôi hét to:
- Anh không thích đi với tôi, tối ngày chỉ nghĩ đến bạn không hà.
- Ức My! Con người sống ở đời, trách nhiệm bao giờ cũng quan trọng
hơn sự vui chơi, chúng ta đã mất quá nhiều thời giờ rồi, đừng nên để mất thêm nữa. Anh có việc cần phải lo, em đừng trẻ con như thế. Tối nay anh có nhiều chuyện để nói với em.
Tôi cố chấp:
-
Không! Tôi không cần biết gì là trách nhiệm, tương lai, công việc hết... Tôi chỉ cần biết thực tế. Hạo Hạo nói đúng, anh chỉ là thằng lý thuyết
suông. Muốn đi chơi với anh, anh lại không thiết gì đến cảnh đẹp.
Lời nói của tôi đã chọc giận chàng. Nghe đến tên Hạo Hạo mắt Trung Đan tóe lửa:
- Tôi nói cho cô biết, Ức My. Nếu tôi cũng có người cha giàu như giáo sư La Nghị, không cần phải lo ăn, lo mặc, không cần phải lo kiếm nhà ở. Nếu tôi có cả cái bản tính an phận của một ký sinh trùng, chỉ biết tự
mãn với gia tài của cha để lại, thì tôi sẽ sẵn sàng đưa cô đi chơi, làm
bất cứ chuyện gì cô thích, thỏa mãn tất cả đòi hỏi của cô. Nhưng tôi
không phải là hạng người như vậy, tôi không thể trở thành hạng người mà
cô mong đợi đó. Nếu cô thích cũng được, mà không thích cũng chả sao, tôi lúc nào cũng chỉ là tôi thôi.
Nói xong, chàng bước ra cửa, không quên nói với lại, nhẹ nhàng hơn:
- Tối nay anh vẫn mời em xem hát!
Cánh cửa đóng ầm lại, tôi ngẩn người trên ghế, lòng mang nặng mặc cảm
bị tổn thương. Tia nắng lấp lánh trên khung kính, tất cả sự vui vẻ ban
mai bay mất cả.
Trung Đan! Anh là con người như thế nào? Anh
thật quá đáng, lời đề nghị của tôi không đúng sao? Trách nhiệm! Trách
nhiệm! Lúc nào cũng trách nhiệm. Phải chăng trái tim anh chỉ chứa đựng
có bấy nhiêu thôi? Tôi thở dồn dập, sự giận dữ và bực tức làm tôi run
rẩy. Tối nay anh mời em xem hát. Nói sao dễ quá thế? Có phải việc mời
xem hát của anh như là một việc làm để trả nợ không? Tôi không thích xem hát! Tôi chỉ thấy hôm nay đẹp trời, muốn tâm sự với anh, chỉ có chút
như thế mà anh không thông cảm nổi thì nói chi đến chuyện hiểu lòng
nhau.
Tôi thẩn thờ độ mười phút, rồi nhảy thoát ra cửa. Đến
hành lang gặp Hạo Hạo đang sửa soạn xuống dùng điểm tâm. Hắn nheo mắt
với tôi, cười ấm áp như nắng ban mai. Hạo Hạo nói:
- Chào cô My, nắng sớm cũng không làm cô hoạt động được à?
- Không lúc nào tôi lại chẳng hoạt động.
Hắn ranh mãnh:
- Có thật khô