
êng mình đi, thuận tay
cầm lấy tờ năm trăm đồng, ngầm lui về phía sau vài bước, nói: “Anh Dũng
khách sáo quá!”
Khỉ còi căm giận mình sao lại rộng rãi như thế, buồn bực đem đồ ăn trở về căn nhà cổ, không quên
giới thiệu phong thổ một phen: “Một sòng bài vẫn còn mở cửa, đây là của
cô gái nhỏ ở trong sòng bài làm, cơm cuối năm của cô ta, để em mang hết
tới đây!”
Trang Hữu Bách đưa cho anh ta một ngàn đồng: “Thay tôi cám ơn cô ta!”
Ba món ăn mặn một món
canh, đồ ăn thường ngày ở nhà, nhưng thật ra hương vị không tồi, làm
người ta chảy nước miếng. Tiễn Khỉ còi về, bốn người ngồi lại bàn ăn,
người đàn ông lùn chừa lại một phần đồ ăn cho tài xế đã vào phòng ngủ,
rồi múc một chén canh nóng cho Nguỵ Thông Thao: “Tổng giám đốc Nguỵ, vết thương của anh còn chưa khoẻ hẳn, không thể ăn nhiều dầu mỡ!”
Bên trong phòng khách,
máy sưởi đã có tác dụng, Nguỵ Thông Thao cởi áo bành tô đen ra, ăn một
ngụm canh, bỗng nhiên ngừng lại, nhướng mày nói: “Canh gà đậu phộng,
không phải là người bản xứ?”
Đúng 0h, tiếng pháo nổ ở
bên ngoài nhà át cả giọng nói của người dẫn chương trình mừng xuân. Dư Y đang cầm chén canh múc ra trước đó, chậm rãi đi đến ban công, sau khi
dựa vào lan can ăn một lúc lâu, tiếng pháo chưa dứt, cô ngửa đầu uống
hết một ngụm cuối cùng, nhíu mày nhìn ra căn nhà cổ ba tầng xa xa, không biết lúc nào lại có ánh đèn sáng lên, tựa như là một ngôi sao.
Chuyển ngữ: Pussycat
Chỉnh sửa: Mon
***
Ngôi nhà cổ của Nho An Đường có người vào ở, tin tức này được truyền ra ngay ngày hôm sau.
Giữa trưa, Dư Y vào đến
sòng bài liền nghe dì Chu, người suốt ngày đóng quân ở bàn mạt chược,
nói: “Buổi sáng, lúc đi ra, thấy bên trong chạy ra một chiếc xe có rèm
che, tôi chưa kịp nhìn kỹ thì cổng đã đóng lại.”
Bà chủ sòng bài nói: “Vậy à! Hiếm khi có người bên ngoài vào đây ở!”
“Làm sao mà bà biết là người bên ngoài?”
“Suy nghĩ thôi, người
thuê nhà ở chỗ này không phải đều là mấy người công nhân ở thành phố à?
Dân bản xứ ai lại chạy tới ở chỗ này? Bà nói người đó còn lái xe có rèm
che, có thể lái được xe có rèm che thì làm sao là công nhân hả?”
Bà chủ thông minh hơn người, dì Chu giống như bị tạt nước vào mặt.
Nho An Đường chỉ có một
sòng bài này, bà chủ Ngô Tuệ Nam gần sáu mươi tuổi, làm ăn cho đến bây
giờ đã hơn nửa cuộc đời, một mình nuôi lớn hai con trai, gái. Hiện giờ,
con gái đã lấy chồng, ở vùng bên cạnh Nho An Đường mở một khách sạn ba
sao. Vốn nên hưởng phúc con cháu, nhưng bà vẫn không phục tuổi già,
nguyên nhân tận cùng cũng là vì đứa con bị chứng tự kỷ của bà, hơn ba
mươi tuổi vẫn tỉnh tỉnh mê mê như cũ, bà muốn tích góp vốn cưới vợ cho
con sau này.
Ngày hôm qua, bà chủ đến
nhà con gái ăn tết, mang về một ít thịt khô và đầu sư tử, đưa cho Dư Y
coi như là phúc lợi, mang vẻ mặt buồn rầu nói: “Gần đây làm ăn không
được tốt, bọn Khỉ còi thu tiền cũng nhiều, hồi trước không phải còn có
một công ty dịch vụ chạy tới đây muốn thu tiền sao, dì nghĩ nếu hai nhà
bọn họ đối đầu, còn chưa biết được ai thắng, qua năm này chuyện phiền
lòng cũng lớn hơn!”
Dư Y nhận lấy, nói cảm ơn, không đề cập tới chữ tiền thưởng.
Người trong ngôi nhà cổ
cũng không biết mình đã trở thành chủ đề câu chuyện, trong cái chốn Nho
An Đường cũ kỹ đến nỗi còn đóng bụi của mấy chục năm trước này, sự xuất
hiện của bọn họ quả thật đã mang đến hiệu quả giải trí không nhỏ.
Sáng sớm, tài xế đã đi
đến khu kế bên mua một chút đồ ăn, trở về không bao lâu thì thấy Khỉ còi đến, trong tay xách theo bốn năm túi, đầy đủ các thứ thuốc lá, rượu và
đồ ăn.
Trang Hữu Bách không hài lòng nói: “Tại sao chưa thông báo mà đã tới đây?”
Khỉ còi làm lơ sắc mặt
của anh ta, cười nói: “Đại ca, ngày hôm qua còn chưa kịp chào hỏi Tổng
giám đốc Ngụỵ, em thấy có chút vô lễ. Nếu không thì… anh giới thiệu em?”
Khi Khỉ còi nói ra lời
này thì có chút chột dạ, anh ta và Trang Hữu Bách cùng trải qua vài năm
mặc quần yếm với nhau, tình cảm khi còn bé không tệ, hiện giờ cũng đã
gần hai mươi năm không gặp, đã từ lâu không còn đoán ra được lòng dạ của đối phương.
Mặc dù anh ta không biết
lai lịch của “Tổng giám đốc Nguỵ”, nhưng đã sớm nghe nói Trang Hữu Bách
hôm nay hơn hẳn ngày xưa, thậm chí hai năm trước còn sống ở nước ngoài,
nói không chừng đã không còn là công dân của Trung Quốc nữa, mà bây giờ
cơ hội hiện ra ở trước mặt, sao anh ta lại không tranh thủ một phần?
Trang Hữu Bách ngoảnh mặt làm ngơ, để cho tài xế tiếp nhận cái túi to trong tay anh ta, nói: “Đồ
ăn ngày hôm qua cậu đem đến không tệ, vất vả rồi!”
Anh ta chỉ là thuận miệng nhắc đến, muốn nhanh chóng đuổi Khỉ còi đi, Khỉ còi lại tự hiểu ngầm,
liền xoay người chạy đến sòng bài, kêu Dư Y làm vài món ăn sáng, bà chủ
liền quyết định thay Dư Y, cho cô hai tiếng đồng hồ.
Trang Hữu Bách nhận lấy
đồ ăn nóng hôi hổi, vẫn không cho Khỉ còi vào nhà như trước, đi đến bên
bàn ăn hỏi: “Có ai muốn ăn không?”
Hai người khác đều lắc
đầu, Nguỵ Tông Thao ngồi xem báo trên sô pha, không liếc nhìn nhưng
giống như có con mắt đằng sau ót. “Đổ đi”
Dư Y không biết là đồ ăn
mà cô là