
ấy đãquay lại, hơn nữa quyết định ở lại.
Sauđó có người nhắc đến quả khứ của anh Hải, nói đến tin đồn A Mai có thai
phảithôi học có lẽ có liên quan đến anh Hải. Thế là cô ấy bắt đầu nghe
ngóng về tintức của A Mai. Em không ủng hộ Mãn Tâm tìm tiếp. Về sau cô
ấy lại quay về BắcKinh, tìm được giáo viên phụ trách quản lý lưu học
sinh năm ấy ở trường của AMai. Giáo viên đó nói A Mai thích một người
chơi guitar ở cùng quê, hơn nữa saukhi mang thai đã tuyên bố là sẽ không bỏ đứa con của người mình yêu".
A
Tuấncũng nhìn về phía căn phòng của Thái Mãn Tâm, anh ta nói tiếp: "Sau
khiquay về, cô ấy hỏi em có phải vẫn nhớ anh Hải không. Em nói, đúng
vậy. Mãn Tâmnói: Tôi cũng rất nhớ anh ấy. Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ
quay lại nữa. Có điềunếu anh ấy có một đứa con thì tất cả sẽ khác. Tôi
chỉ muốn biết A Mai có chămsóc nó tốt không, có cần giúp đỡ gì không.
Một mình cô ấy nuôi con nhất định làrất vất vả”. Em không lay chuyển
được cô ấy, hơn nữa em cũng rất muốn biết liệuanh Hải có thật sự có con
hay không, vi thê bắt đầu tìm kiếm tin tức của A Mai ởViệt Nam".
"Cuốicùng chuyện này cũng có thể kết thúc được rồi". Anh ta nói: "Mặc dù kếtquả này không phải là kết quả mà Mãn Tâm mong muốn".
"Nếuthật sự tìm được con của A Hải, em cho rằng Mãn Tâm sẽ dễ chịu sao?". Tề
Dựcđan hai tay vào nhau: "Cô ấy sẽ càng khó thoát ra khỏi quá khứ. Thực
ra côấy quay về Đồng Cảng, ở lại đây là để sống khép mình".
"Anhthật sự rất quan tâm tới Mãn Tâm". A Tuấn cười: “Thà để anh Hải không cócon".
"AHải đã không còn nữa. Lúc này điều quan trọng hơn là người còn sống tiếp
tục sốngvui vẻ". Tề Dực ngừng một lát: "Anh nghĩ, đây cũng là điều mà A
Hàimong muốn".
Hômsau A Tuấn khởi
hành về Việt Nam. Trước khi đi đã đến thăm mộ Giang Hải. TháiMãn Tâm và
Tề Dực cùng anh đến nghĩa trang trên Lam Binh Sơn.
"Nămấy, không lâu sau khi chị rời khỏi Đồng Cảng, anh Hải khuyên em nên quay
lạitrường học. Em đã đến Nam Ninh học ngôn ngữ. Hồi ấy, tiền học và chi
phí sinhhoạt đều là anh Hải chi trả cho em". A Tuấn đặt một bó hoa bách
hợp trướcmộ, quay sang phía Thái Mãn Tâm: "Lúc anh ấy đi em không ở đây. Đó là điềuđáng tiếc nhất trong lòng em. Mặc dù em biết cho dù lúc ấy em vẫn còn ở Đồng Cảng,chưa chắc anh ấy sẽ nói gì với em. Em cũng không
thể ngăn cản anh ấy".
TháiMãn Tâm mím môi: "Anh ấy rất ít khi nói ra suy nghĩ của mình, lúc nào cũngvậy".
“Trongmắt anh ấy, có lẽ em vẫn là một đứa trẻ". A Tuấn buồn rầu: "Quả thựcem luôn muốn trở thành người giống như anh Hải".
“Thôiđừng". Thái Mãn Tâm khẽ cười một tiếng: "Anh ấy có chút ích kỷ, khôngnghĩ đến
tương lai, không có tinh thần trách nhiệm, không thích bị ràng buộc".
"Chịnghĩ về anh Hải như vậy sao?". A Tuấn hỏi.
"Dĩnhiên, cậu cũng có thể nói anh ấy rất kiên quyết, không bị người khác khống
chế,không hứa hẹn bừa bãi. Thực ra anh ấy là người như thế nào đều không quan trọng,chẳng phải sao?".
"Côcòn nhớ không, tôi đã nói là sau khi về Đồng Cảng, tôi sẽ đưa cho cô một thứ?".Tề Dực thò tay vào túi.
TháiMãn Tâm gật đầu: "Lúc ấy tôi hỏi anh, anh an ủi tôi hay là làm cho tôi têliệt?".
Tề Dựclấy chiếc MP3 luôn mang bên mình, đặt vào tay cô: “Tôi không biết
như thế nàycó làm cô buồn hơn không, nhưng ít ra, hy vọng cô không còn
canh cánh tronglòng, không còn nghi ngờ tình cảm của A Hải đối với cô".
Cô nhậnlấy mà vẫn cảm thấy nghi ngờ, đeo tai nghe rồi bật lên, nghe thấy Giang Hải homột tiếng rồi hỏi: "Được chưa?"
Baonhiêu năm qua đi lại được nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân cô run lên.
"Đượcrồi". Là câu trả lời của Tề Dực.
Sauđó là tiếng gảy đàn. Sau một hồi tĩnh lặng, dây đàn và thân đàn đều rung
lên,dư âm chưa dứt thì giai điệu chậm rãi đã từ từ vang lên, giống như
con đườngngoằn ngoéo xuyên qua màn sương dày đặc bao phủ dãy núi, tiếng
đàn vang vọng,cao và xa giống như ánh mặt trời xua tan sương mù, đứng
trên đỉnh núi vươn mắtnhìn mặt biển bao la xanh thẳm. Anh huýt sáo, mang theo giai điệu dân ca, giốngnhư thiên thần tinh nghịch vui đùa giữa núi rừng.
Chínhlà bài hát Hành trình trở về quê hương.
Giaiđiệu dần dần chậm lại, trở nên dịu dàng hơn. Từng âm tiết đều đang ngân
ngavang vọng, dường như không nỡ rời xa thị trấn ven biển yên bình này.
Bảnnhạc kết thúc, nghe thấy Giang Hải nói: "Cậu về nghe lại, xem xem có thể sửađược chỗ nào không".
"Đãhay lắm rồi". Tề Dực cười: "Mình chỉ tò mò, cậu mà cũng viết nhạc chocon gái".
"Quảthực có chút khó khăn". Giang Hải cũng cười: “Từ trước tới nay mình
khôngthích làm chuyện ấu trĩ như thế này. Có điều...". Anh ngừng một
lát:"Có lẽ là viết cho mình. Mình nghĩ cô ấy không có cơ hội nghe bài
này nữa".
"Nếucô ấy quay lại, cậu sẽ giữ cô ấy lại chứ?".
GiangHải im lặng, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Cô ấy sẽ không quay lại".
"Nếu,nếu cô ấy quay lại thì sao?".
Anh vẫnkhông nói gì nhưng lại chơi một đoạn guitar, là bài Dũng cảm một chút của TriệuTruyền.
Anhnhận ra mình đã mất đi một thứ rất quan trọng
Nămấy anh cần dũng khí để quen em
Nógiúp anh mạnh dạn nói với em tình cảm của anh
Bâygiờ anh sợ phải nhớ lại những g