
e mắt ướt nhòe.
AnhThành vỗ vai cô: “Hi, A Hải đến rồi, có chuyện gì em có thể nói thẳng với cậu ấy”.
“Tôiphải về đây”. Sau khi anh Thành đi, Giang Hải tỏ ra khó chịu: “Chạy suốt mộtngày, tôi muốn nghỉ ngơi”.
“Emmuốn nói chuyện với anh”. Thái Mãn Tâm đứng dậy, chắn trước mặt Giang Hải, nhìnanh chằm chằm.
GiangHải im lặng một lúc, nhìn về phía cửa: “Vừa đi vừa nói”.
TháiMãn Tâm không biết nói từ đâu, thậm chí không biết mình mong muốn điều gì.
Dườngnhư cho dù làm thế nào cũng chỉ có thể khiến hai người càng ngày
càng xa cách.Cô biết nhất định là ánh mắt của mình vô cùng ai oán, ẩn
chứa vẻ lưỡng lự mà từtrước tới nay cô rất căm ghét. Nhưng lúc này đây
cô không có dũng khí và sức lựcđể vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Gầnđây cô không vui”. Giang Hải nói: “Không vui vẻ giống như lúc cô mới đến”.
TháiMãn Tâm gật đầu.
“Đừngbuồn, như thế trông cô rất già. Mọi người đều nói trông tôi trẻ. Đó à vì tôi
rấtít khi nghĩ tới những chuyện không vui. Tôi chỉ hy vọng ngày nào cũng vui vẻ”.
“Anhchưa bao giờ bận tâm tới ai sao?”. Cô không kìm được hỏi.
“Tôiđã nói rồi, cô không hề hiểu tôi. Có rất nhiều cô gái thích tôi, luôn luôn lànhư vậy, tôi không cần phải bận tâm đến ai”. Giang Hải nghiêng người, nhìn cônhư cười: “Tôi đã từng có rất nhiều bạn gái, tôi rất lăng
nhăng”.
‘AnhThành nói đúng, chúng ta
là người ở hai thế giới”. Thái Mãn Tâm gượng cười:“Tôi rất nghiêm túc,
không có cách nào coi đó là chuyện bông đùa”.
“Conđường của chúng ta không giống nhau. Cuộc sống của tôi là một trò chơi”. GiangHải đứng dậy: “Tôi không có sự lựa chọn khác”.
Ánhtrăng rọi chiếu khiến xung quanh phảng phất màu sáng u ám, sóng biển san phẳngdấu chân ban ngày, bãi cát bằng phẳng, mềm mịn.
“Ômem một cái nhé”. Thái Mãn Tâm giơ hai tay: “Lần cuối cùng”.
GiangHải không từ chối, ôm cô vào lòng.
Cảmnhận thấy cánh tay ấm áp, rắn chắc vòng qua người mình, chân thực nhưng
dườngnhư trong nháy mắt sẽ tan biến. Cô xiết chặt hai tay sau lưng Giang Hải, muốnkhóc nhưng không khóc được.
“Đượcrồi”. Anh xoa tay cô, khẽ cười: “Cái ôm này cũng quá lâu rồi, dường như vĩnh viễnsẽ không kết thúc”.
“Anhthật sự không có bất kỳ tình cảm nào với em sao?”. Thái Mãn Tâm nghe thấy giọngnói ù ù của mình.
“Nếuphải nói, ý nghĩ đen tối có tính không?”. Anh khẽ mỉm cười.
TháiMãn Tâm đấm mạnh vào lưng anh.
“Tôiđã nói rồi, tôi là người xấu. Vì sao cô cứ thích tôi, hả?”.
Cô gụcđầu vào lòng Giang Hải: “Không biết. Chẳng phải người ta nói những cô gái ngoanthường thích những anh chàng hư hỏng sao?”.
“Khôngphải ngày nào tôi cũng chỉ ăn uống chơi bời. Tôi cũng có việc riêng phải
làm.Tôi rất bận, thường xuyên ngủ không ngon. Vì thế ngày nào tôi cũng
uống rượu làđể có thể nằm xuống là ngủ ngay. Có điều nếu tôi ở cùng cô
quá muộn thì sẽkhông ngủ được”. Giang Hải đặt tay lên vai cô, muốn đẩy
cô ra: “Còn nữa, đừngcó ôm tôi giống như bây giờ, nguy hiểm lắm đấy. Cô
không biết sao? Tôi là mộtngười đàn ông bình thường, cho dù tôi có tình
cảm với cô hay không thì cơ thể củatôi sẽ không từ chối một cô gái xỉnh
đẹp ngã vào vòng tay mình”.
TháiMãn Tâm áp mặt vào ngực anh: “Em không sợ, thực ra anh vốn có rất nhiều cơ hội.Em tin anh”.
“Côtin mèo không ăn tanh sao?”. Giang Hải cười: “Tôi muốn, thực sự rất muốn.
Nhưngtôi không thể. Tôi tôn trọng cô, như thế không tốt với cô sao?”.
“Nếuem nói chẳng có gì là không tốt thì sao?”. Thái Mãn Tâm vùi đầu vào lòng
anh,giọng nói rất kiên định: “Chỉ cần người mà bây giờ anh nhìn thấy,
nghĩ tới làem”.
Cầmhai cánh tay của
cô, bàn tay của Giang Hải có chút gấp gáp, nhịp thở bên tai côcũng trở
nên nặng nề. Thái Mãn Tâm vòng tay qua vai anh, phải nhón chân mới cóthể áp mặt vào vai anh.
Bàntay của Giang Hải trượt xuống sống lưng của cô, dừng lại ở vòng eo thon thả. Côkhẽ
nhắm mắt, toàn thân khẽ run lên, nghiêng đầu, làn môi ươn ướt chạm vào
cổGiang Hải, đầu mũi chạm vào những sợi râu mới mọc trên cằm. Cô từ từ
ngẩng đầu,dùng đôi môi mềm mại vẽ những đường nét trên chiếc cằm của
anh. Cô hôn lên máanh, nhè nhẹ, hôn đến tận tai.
Cônghe thấy Giang Hải khẽ kêu một tiếng, đồng thời có thể cảm nhận được sự
căngthẳng của anh. Bàn tay của anh áp sát vào người cô, vuốt ve những
đường nét gợicảm. Chiếc áo được vén lên, hơi ấm từ bàn tay anh sưởi ấm
làn da trơn mát dướivòng eo của cô.
“Đếnchỗ anh nhé”. Giọng nói của Giang Hải khàn khàn.
Cô gụcđầu vào cổ anh, lặng lẽ ngẩng đầu: “Anh đi đâu em sẽ theo đó”.
Mộtngọn sóng khổng lồ đập vào rặng đá ven bờ.
GiangHải giật mình, đẩy Thái Mãn Tâm ra xa. Anh lội xuống nước, bước đến chỗ ngập đầugối, cúi người vục nước vã lên mặt.
“Biếtmình đang làm gì không?”. Anh nghiến răng hỏi: “Cô điên rồi sao?”.
“Đâylà cách duy nhất để em có thể ở gần anh”.
“Côlà một cô gái tốt, với tôi mà nói là quá tốt”. Giang Hải đứng dưới nước,
nhìncô với khuôn mặt không chút biểu cảm: “Tôi chưa bao giờ hứa hẹn với
bất kỳ ai”.
“Đâylà chuyện của em, em
sẽ không hối hận, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệmgì cả”. Cô
ngẩng đầu: “Em đi rồi có lẽ sẽ không quay lại”.
‘Côcòn quá ngây thơ”. Giang