
ymùa đông cũng rất lạnh đúng không?”. A Tuấn hỏi.
“Cũnggiống Bắc Kinh, nhưng nghe nói tuyết rất lớn”.
“Tôivẫn chưa nhìn thấy tuyết!”. A Tuấn nghiêng đầu: “Anh Hải, mùa đông cùng đi
BắcKinh nhé!”. Nhưng bỗng nhiên lại nhụt chí: “Thôi, đi Mãn Tâm cũng
không ở đó”.
“Nămnay không ở đó, năm
sau sẽ quay về mà”. Cô cười: “Đi đi, đến lúc đó tôi mời anhăn thịt dê,
cả lẩu nữa”. Sau đó nhìn Giang Hải: “Tên sâu rượu này, có Nhị Oa Đầu(một loại rượu) là được rồi chứ”.
“Tốiphải đi rồi”. Giang Hải đứng dậy: “Hai ngày này bảo A Tuấn đưa cô đi chơi”.
TháiMãn Tâm ôm gối ngồi trên ghế: “Vậy thì bữa tối có thể đến quán anh Thành chứ?”.
Anh “ờ”một tiếng rồi lại lắc đầu nói: “Không biết, chưa có ý định”.
Côcũng không hỏi tiếp nữa, quay lại cùng A Tuấn tiếp tục chủ đề chơi đùa dưới tuyết.
Đứngngoài ban công, cúi người nhìn con đường khi màn đêm buông xuống, có vài
kháchtrọ khác bước lại nói chuyện với cô, hỏi cô có thể ăn những món ăn
vặt chính thốngở đâu, có thể mua đồ lưu niệm đặc sắc ở đâu, có thể mặc
cả được không. Thái MãnTâm trả lời từng câu một.
“Hảisản rất ngon, nếu đi máy bay có thể mang một thùng. Tôi thấy có người mang
bằngthùng nhựa”. Cô nói: “Tôi cũng lười vác về, vận chuyển phiền phức,
người nhàcũng không thích ăn lắm”.
“Côkhông phải người ở đây?”. Đối phương ngạc nhiên: “Tôi thấy cô rất thân với
nhữngngười trong quán trọ, còn tưởng cô giúp việc ở đây”.
“Chỉlà tôi sống ở đây khá lâu thôi”.
“Thậttốt, cô vẫn còn là sinh viên đúng không, có kỳ nghỉ dài thật. Mỗi lần đi du
lịchtôi đều rất sợ kết thúc, cứ như là những nơi ấy đều đã qua không thể nhìn thấyđược nữa. Bởi vì lần sau lên kế hoạch, đều muốn đến những nơi
khác”.
“Tôicũng không biết là mình có quay trở lại Đồng Cảng nữa không”. Thái Mãn Tâm cóchút buồn phiền, nằm
bò trên lan can ở ban công, để mặc cho gió biển thổi baylàn tóc: “Mặc dù bây giờ tôi không muốn rời xa nó một chút nào”.
TháiMãn Tâm đi đến trước nhà hàng của anh Thành lúc nào không hay, bên trong ồn àonáo nhiệt. Giang Hải và mấy người bạn đều ở đó, tiếng cười nói rôm
rả. Cô dừnglại dưới bóng đèn, chần chừ không đi tiếp. Tất cả đều là ảo
ảnh xa vời. Bứctranh này đã được định sẵn sẽ là cảnh tượng trong hồi ức.
TháiMãn Tâm biết rất rõ, trong cuộc đời luôn tiềm ẩn những sự việc không thể
biếttrước. Điều mình có thể điều khiển được là đừng chạm vào những ảo
ảnh đó, đừngđể nó trở thành thứ mà mình theo đuổi suốt đời. Cô rất tỉnh
táo, cho dù là ai,chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường, bước vào cuộc
sống của bạn, rời xa cuộcsống của bạn; nếu ép đối phương hay bản thân
thay đổi quỹ đạo sống vốn có, cầnphải có dũng khí, cũng phải trả cái giá rất đắt.
Kháchquan phân tích một
chút sẽ biết sự rung động tình cảm lúc đó rất không chân thực.Anh ta tỏ
thái độ như không hề gì như thế, hà tất mình phải nghiêm túc như vậy?Chi bằng thả lỏng, tận hưởng niềm vui trong mấy ngày cuối cùng.
Cô muốntỏ ra nhẹ nhõm nhưng lòng ngực lại bí bức đến nỗi phải vỗ ngực
nhiều lần. Cứnhư thế nhìn mình làm một chuyện rất ngốc nghếch với một
suy nghĩ vô cùng ngờnghệch. Cô cảm thấy sợ hãi vì sự gàn dở của mình.
TháiMãn Tâm cứ chần chừ mãi, tiến rồi lại lùi. A Tuấn tinh mắt nhìn thấy, chạy
rangoài kéo cô vào trong. Cô viện cớ cạnh bàn lớn đông người nồng nặc
mùi khóithuốc nên ngồi trong góc chơi với hai con mèo hoang đến kiếm ăn.
AnhThành bê một đĩa sò lại, ngồi trước mặt cô: “Nghe A Đức nói em đã đến thị trấnBạch Sa?”.
“Emchỉ muốn đến đó xem thế nào để không nuối tiếc trước khi đi”.
“A Hảiđón em về à?”.
TháiMãn Tâm gật đầu.
“Anhđã nói với em chưa, anh đã từng có một người bạn gái thanh mai trúc mã”.
AnhThành nói: “Anh đã nghĩ cả đời này sẽ ở bên cô ấy. Nhưng lúc cô ấy đi học ở nơikhác, anh lại có tình cảm không rõ ràng với người phụ nữ khác. Mặc dù anh biếtnhư thế là có lỗi với cô ấy”.
“Yêuxa quả thực rất khó duy trì”. Thái Mãn Tâm an ủi.
“Hơnnữa gia đình cô ấy phản đối rất gay gắt, nghĩ rằng anh là người không đứng
đắn”.Anh Thành cười chế nhạo: “Quả thực anh không phải là người an phận. Về sau đượcngười nhà giới thiệu, cô ấy lấy một Hoa kiều, hơn cô ấy rất
nhiều tuổi, cuộc sốngkhông hạnh phúc”.
“Nếucô ấy biết anh vẫn nhớ đến cô ấy thì sẽ cảm thấy được an ủi”.
“Cô ấybiết. Nếu cô ấy quay về, anh vẫn hy vọng được ở bên cô ấy”. Anh Thành xua tay:“Không nhắc đến chuyện này nữa, toàn là nói mơ, anh không thể
cho cô ấy một cuộcsống ổn định”.
TháiMãn Tâm nhìn Giang Hải từ phía xa: “Anh Thành, cảm ơn anh vì đã an ủi em”.
Côcúi đầu: “Nhưng em không muốn bịa một lý do lãng mạn như thế để làm tê liệtmình. Chỉ là em đã nghĩ nhiều thôi, có lẽ anh ấy chẳng nghĩ gì”.
“Khôngthể coi là hồ đồ được, quả thực A Hải rất được yêu quý”. Anh Thành mỉm cười chỉtay về phía A Hải: “Rất kool, có thể nghiêm mặt kể chuyện cười, cũng rất thôngminh, có nghĩa khí với bạn bè. Lúc chơi đàn rất dịu dàng.
Thích người đàn ôngnhư thế này cũng không có gì phải xấu hổ. Chỉ là cậu
ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵnsàng để hứa hẹn với ai. Cậu ấy vẫn còn quá trẻ
con, không có ý định muốn yên phận”.
TháiMãn Tâm mím môi gật đầu, khó