Cán Hoa Khúc

Cán Hoa Khúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321520

Bình chọn: 8.5.00/10/152 lượt.

Ô Vũ luôn hỉ giận không hiện ra sắc, nhiều lắm cũng chỉ chỉ

trích, nổi giận như thế…

Bạch cô nương quả nhiên là vợ hắn!

Chính là chủ tử không muốn để cho người trong tộc khống chế vợ mình, mới giấu ở nơi thâm sơn này đi? Bọn họ âm thầm suy đoán trong lòng.

Tâm hồn đang hết sức để vào chuyện bát quái mãnh liệt mênh mông, Ô Vũ thản nhiên hỏi, “Ăn không tệ chứ?”

Thập Lục trong lòng cảnh báo nguy hiểm mãnh liệt, ngay cả Thập Nhất

cũng có điểm sợ. Phải trả lời sao đây? Nói ăn ngon, chủ tử sẽ bốc cả

biển dấm chua, nói ăn không ngon, lại nói xấu tay nghề Bạch cô nương.

“Bạch cô nương lương thiện, sao có thể đối xử không tốt với mọi người chứ.” Thập Lục cái khó ló cái khôn.

“Tâm địa tốt đến mức thiếu nội tâm, thật sự là không còn ai như

vậy.” Ô Vũ càu nhàu, “Đi nhìn chút. Cái đinh nào nên rút thì rút đi…Thà

rằng giết lầm một trăm…”

Bọn thuộc hạ khom người nhận lệnh, Ô Vũ phất tay cho bọn họ đi

xuống. Thong thả vào nhà, đi lên lầu, đứng ở ngoài trướng nhìn Bạch Dực

ngủ mơ mơ màng màng.

Muốn tốt cho nàng, hẳn là phải đoạn tuyệt lui tới.

Đứng yên thật lâu, suy nghĩ rất nhiều, tâm lại chưa từng loạn như vậy bao giờ.

Quên đi. Dù sao cũng không gả được đi… Gái lỡ thì hai mươi sáu, hai

mươi bảy. Không che chở nàng, ai sẽ làm? Hắn chỉ kỳ quái, vì sao năm

tháng không lưu lại dấu vết gì trên mặt nàng như vậy… Nữ tử cùng tuổi

nàng, đều đã có bộ dáng phụ nhân.

Không nói Ô Vũ buồn bực, Bạch Dực chính mình cũng không được rõ

ràng. Con gái ở thế giới này, mười ba mười bốn vẫn là cô gái bình

thường, lại héo tàn phi thường mau, hai mươi mấy tuổi tựa như phụ nữ

trung niên, đến bốn mươi tuổi liền như bà già. Chẳng lẽ là các nàng bên

kia ăn nhiều mỳ ăn liền, cho nên lại có tác dụng chống phân hủy dung

nhan? (hự, quảng cáo mì ăn liền =)))

Khiến cho nàng phi thường xấu hổ, là có người đoán nàng chỉ mười sáu, mười bảy, giống như một đóa hoa nhựa không héo tàn.

Ô Vũ nhẹ thở dài, lặng yên không tiếng động nhảy xuống lầu, nằm trên giường trúc, phiền muộn thật lâu.

Lần này hắn nghỉ ngơi hồi phục năm ngày, lại lập tức nhận được một nhiệm vụ không lớn. Nhưng hắn lại nổi lên cảm giác mệt mỏi.

“Có phải mấy hôm nay huynh bị bệnh không?” Bạch Dực thực quan tâm, “Mấy ngày nay sắc mặt cũng không tốt.”

“Không.” Ô Vũ rũ mắt, “Ước chừng mất một, hai tháng đi, cô ngoan ngoãn đợi.”

“Tôi có thể đi đâu sao?” Bạch Dực gãi gãi đầu.

Ô Vũ nở nụ cười, “Ừ, ta biết. Cô vẫn thực ngoan.” Hắn theo cửa sổ nhảy ra ngoài, lập tức không thấy bóng dáng.

…Rõ ràng có cửa, vì sao phải nhảy cửa sổ? Võ lâm cao thủ chẳng lẽ không nhảy qua cửa sổ thì sẽ chết sao? Thật khó lý giải.

Bất quá ba ngày sau, Bạch Dực đang ngủ lại bị làm tỉnh lại. Bên

ngoài trướng, lờ mờ thấy một tuyệt đại giai nhân quần áo hoa lệ đứng đó.

“Là ta.” Thanh âm quen thuộc, có chút khàn khàn.

Bạch Dực cuống quít xốc màn, trố mắt nhìn mỹ nhân đứng bên ngoài…”Ô Vũ?” Nàng thực không thể tin được.

Gương mặt tuyệt mỹ trang điểm tinh xảo, thấm ra một nụ cười xinh

đẹp, cánh tay thon dài dưới bộ áo hoa lệ vươn ra, nhẹ nhàng chạm lên mặt nàng, “Ừ, là ta.”

… Dựa vào! Kĩ thuật hóa trang của cổ đại thực chuyên nghiệp, rất chuyên nghiệp…

“Không phải phải một, hai tháng sao?” Bạch Dực bắt lấy tay hắn, ông

trời, làm thế nào mà mềm mại như vậy, “Sao huynh đã trở lại rồi?”

“…Ta cũng không biết.” Ô Vũ để kệ nàng cầm tay, “Không kịp tháo trang sức thay quần áo… Ta đánh thức cô ?”

Bạch Dực không biết trả lời như thế nào. Nàng không thể nói cho hắn, nàng ở trong mộng cũng cảm giác được một cỗ tầm mắt tràn ngập sát khí,

khiến nàng bừng tỉnh?

“Không có,” nàng có chút vội vàng trả lời, “…Ô Vũ, huynh thật xinh đẹp.”

Này mới là sự thần kì của hóa trang chân chính a!

Hắn mỉm cười, thật sự là thiên kiều bá mị, tựa như vạn hoa nở rộ

giữa rừng xuân.”Này không có gì, chỉ là hóa trang mà thôi… Nhiệm vụ

cần.”

Nhiệm vụ. Tâm Bạch Dực như bị bóp chặt lại, buồn ngủ hoàn toàn biến

mất. Nàng nắm chặt tay Ô Vũ, “Huynh…huynh phải cẩn thận chút.”

“…Ừ. Thời gian tiếp thật sự không thể tới…” Hắn phiền muộn, thời

gian rất gấp ngoài phạm vi của hắn, không thể chạy qua lại như vậy được

nữa.”Một tháng. Chờ ta trở lại, cũng trang điểm cho cô xinh đẹp như vậy, được không?”

“….Tôi chỉ hy vọng huynh bình an.” Bạch Dực đột nhiên ý thức được công tác của hắn có bao nhiêu nguy hiểm, hốc mắt lập tức đỏ.

Ô Vũ còn muốn nói cái gì, một tiếng tiêu vang lên làm cho hắn lại nuốt xuống.”Ta phải đi rồi.”

Chiếu lệ thường, hắn vẫn là nhảy cửa sổ. Nhưng Ô Vũ mặc vũ y hoa lệ, nhảy cửa sổ mà đi, lại làm cho Bạch Dực sợ sệt thật lâu thật lâu.

Ô Vũ mang theo vết thương trở lại, chân đi cà nhắc.

Tuy rằng bị thương là chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng sau khi

hắn trở về, liền phi thường yên lặng, thường xuyên xuất thần, chỉ có khi ăn cơm mới khôi phục tinh thần một chút.

Bạch Dực hỏi qua một lần, Ô Vũ lại phiền chán muốn nàng im miệng,

nàng liền thật sự không hỏi nữa, thấy hắn liền tránh đi, càng dùng nhiều thời gian cho nhà bếp cùng vườn rau, ngay cả ‘bài tập nghỉ hè’ của nàng cũng chuyển lên lầu làm, tận lực


Snack's 1967