
sắp tối rồi! Cơm chiều còn chưa làm a… ” Nàng xông đi thay quần áo, lúc
xuống dưới, Ô Vũ không cho, kiên quyết bắt nàng rửa mặt xong mới được
đi.
Những suy nghĩ phiền chán vốn chất chứa, thế nhưng liền như vậy vô tung vô ảnh, như là chưa từng xuất hiện.
Hết thảy đều không có gì thay đổi, chỉ là Ô Vũ tựa hồ cẩn thận hơn
rất nhiều, hắn vẫn như trước không quá quản Bạch Dực, vẫn thường đi làm
nhiệm vụ như trước, bất quá hắn để cho Thập Nhất cùng Thập Lục hiện
thân, trở thành minh vệ của Bạch Dực.
Nhưng minh vệ của Bạch Dực phi thường mệnh khổ… Phải phụ trách vườn rau.
“…Vậy muội làm gì?” Bạch Dực kêu lên.
“Chăm sóc tay nàng cho tốt.” Ô Vũ ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, “Nếu muốn làm việc, đi làm bài tập nghỉ hè của nàng.”
“Đó là sách tranh thực vật!”
“Mặc kệ là cái gì, nàng làm cái đấy là được rồi.” Hắn nhìn chằm chằm Bạch Dực, “Nàng còn cầm cuốc, ta giết hai minh vệ đằng sau nàng.”
Chỉ có thể nói, Ô Vũ vô cùng hiểu nhược điểm của Bạch Dực. Nàng há
miệng thở dốc, oán hận hừ một tiếng, ngoan ngoãn bỏ cuốc xuống.
Hai tên minh vệ phía sau nàng, đều đầy một lưng mồ hôi lạnh.
Ngữ khí Ô Vũ trở nên hòa hoãn, “Kỳ thật nàng cũng không phải thực
thích làm việc đồng áng này, đúng không? Nàng sợ mà thôi. Yên tâm, ta
quyết không để nàng có thể bị đói bụng. Nàng là bạn gái ta mà.”
Bạch Dực mặt lập tức đỏ lên. Chột dạ âm thầm nói thầm. Sát thủ cổ
đại như huynh, làm sao biết bạn gái là gì mà có thể nói tự nhiên như
vậy.
Bất quá nàng cũng hiểu được, Ô Vũ chính là độc miệng, sẽ không dỗ
dành người khác. Cho dù đau lòng, cũng sẽ không nói ra rõ ràng.
“…Đại nam nhân.” Nàng lẩm bẩm.
“Cái gì đại nam nhân?” Ô Vũ nhíu mày, “Đại trượng phu đi?”
Bạch Dực mắt trợn trắng nhìn hắn, Ô Vũ lại nở nụ cười, “Giá áo để trong phòng nàng, không đi xem sao?”
Quả nhiên lập tức liền dời đi lực chú ý của nàng, mặt mày hớn hở đi vào treo vũ y. Đơn thuần như vậy… Thực dễ lấy lòng.
Tuy rằng Bạch Dực thực thích bộ vũ y hoa lệ kia, nhưng không biết vì sao, cho dù có trang điểm, nàng mặc vào cũng không có khí thế. Nói lại, vũ y mặc đẹp thật, cũng không thể ngược xuôi mặc suốt được. Nàng đột
nhiên nhớ tới giá áo kiểu Nhật Bản, nói với Ô Vũ một lần, hắn nghe vậy,
nay đưa tới một cái giá treo vũ y, trúc lâu nguyên bản mộc mạc toàn bộ
trở nên hoa lệ hẳn.
Vũ y sáng quý cầu kì hoa lệ, không thể để ra bên ngoài gió thổi nắng chiếu. Nhưng chỉ cần nàng thích, cho dù muốn xé thành từng mảnh nghịch, hắn cũng sẽ lập tức xé giúp nàng, huống chi chỉ là treo lên ngắm?
Nếu nàng không thích mang đồ trang sức, vài món quần áo, cũng không phải không mua nổi.
“Trung thu ta sẽ trở về.” Bất tri bất giác, giọng nói của hắn vốn hơi khàn lại trở nên nhu hòa, “Chờ.”
“Mười lăm tháng tám?” Bạch Dực lộ ra vẻ mặt hoài niệm, “Chúng ta cũng chuẩn bị lễ mừng chứ?”
Lễ mừng? “Nàng chuẩn bị đi.” Ô Vũ gật gật đầu. Ngày đó Bạch Dực xoay quanh công việc.
Nàng vẫn thường nấu cơm, nhưng lại không biết cách nấu bằng bếp củi. Bất quá nàng từng dùng bếp gas nấu cơm thành công, trải qua mấy năm nay tôi luyện, cũng đã có thể khống chế lửa. Dựa vào trí nhớ, làm ra hai
cái thùng, nấu được cơm cũng không khác mấy so với nồi cơm điện.
Cũng là dựa vào kinh nghiệm đó, nàng rốt cục suy ra cách nấu gạo nếp mà trước kia chỉ nhìn chứ chưa từng động tay vào làm. Một nồi gạo nếp
sáng trong, mùi truyền thật sự xa, làm cho phía sau nàng, Thập Nhất cùng Thập Lục phải chịu sự thống khổ lại ngọt ngào dày vò.
Nơi nàng sống cùng ông bà khi còn nhỏ, là một thôn tạp cư, có cả
người Amis. Từ nhỏ đã nhìn thấy thẩm thẩm Amis ở cách vách làm lễ mừng,
tiết Trung thu đối với nàng mà nói, không phải ngày ăn bánh Trung thu,
mà là tiết khánh ăn gạo nếp, cơm canh cá, thịt lợn rừng cùng uống rượu
nếp, mọi người khiêu vũ ca hát.
Một thùng cơm gạo nếp là để ăn trực tiếp, một thùng khác là để làm
rượu gạo. Hai kẻ phía sau sức lao động thực không giống với người
thường, làm cho nàng bớt lo rất nhiều.
Chờ khi Ô Vũ trở về, trăng đã lên đầu cành cây, nàng thu xếp một bàn đồ ăn cùng rượu, để khi Ô Vũ tắm rửa xong ngồi xuống, có chút kinh hỉ.
Bạch Dực cười meo meo tự mình làm mẫu lấy tay ăn cơm gạo nếp như thế nào. Trước tiên nắm thành một nắm nhỏ, ăn cùng đồ ăn. Vì phong vị độc
đáo của bữa tiệc mừng kiểu người Amis này, Thập Nhất cùng Thập Lục đã
đặc biệt đi săn lợn rừng.
“Nếu không quen, huynh cứ để trong bát ăn cũng được.” Bạch Dực tiếp
đón, “Bất quá cơm gạo nếp không dễ tiêu hóa, ăn chậm chút nha.”
“Không cần, ăn như vậy mới có hương vị.” Ô Vũ ăn một miếng cơm gạo nếp, lại ăn một miếng thịt lợn rừng, “Ăn ngon thật.”
“Muội làm chỉ là tàm tạm, thẩm thẩm ở cách vách nhà muội trước kia
mới là lợi hại.” Bạch Dực vui vẻ giúp Ô Vũ châm rượu, “Kỳ thật còn thiếu một món, nhưng trong rừng này không kiếm được… Nếm thử canh cá, muội
mất rất nhiều công làm nha! Muội biết huynh không thích ăn gừng, muội bỏ giúp huynh rồi…”
“Ta tự làm được mà.” Hắn trái lại múc canh cá giúp Bạch Dực, nghe
nàng vui vẻ kể mấy chuyện vụn vặn trong lễ hội thu hoạch của người Amis.
Tâm thoải mái, không khỏi uố