
ông tồi, sự việc đến ngày hôm nay, cuối cùng hắn cũng đồng ý với một yêu cầu
của tôi sao?
“Mẹ...
Mẹ...” Vú Trương ôm Tinh Vũ đi ra, con đã có thể gọi mẹ, dáng vẻ thơ ngây là
niềm vui cho mỗi người, cũng là nguồn hạnh phúc của tôi.
“Vú
Trương... Sau này tôi có việc bận, hãy cẩn thận chăm sóc tiểu thiếu gia giúp
tôi!” Tôi đón lấy con từ trong lòng bác ấy, vú Trương quái dị nhìn tôi một cái,
rồi lại hướng về phía Đường Diệc Diễm, thấy hắn gật đầu, mới lên tiếng.
Đúng
vậy, ở nơi đây, ai mà không bị người đàn ông này điều khiển, hắn khống chế tất
cả, mỗi người, mỗi một việc! Hắn không cho phép, ai có thể, ai dám hành động
thiếu suy nghĩ?
oOo
“Tiểu
Phi, phiền cô dẫn ông Trương ở phòng 302 ra ngoài sân tắm nắng!” Cùng làm từ
thiện ở trại an dưỡng này với tôi là Tiểu Triệu, một giáo sư ở trường đại học
y, dùng thời gian cuối tuần đến trại an dưỡng này để khám và điều trị miễn phí
cho những người già neo đơn. Còn tôi, cũng che giấu thân phận của mình,
chỉ nói mình là một bà nội trợ nhàn rỗi không có việc gì làm, chứ không phải...
tổng tài phu nhân của một tập đoàn khổng lồ. Với tôi mà nói, điều này không
phải vinh quang, ngược lại là gánh nặng, danh hiệu này không lúc nào là không
khiến tôi liên tưởng tới cảnh tay tôi nhiễm đầy máu tươi đứng ở vị trí hôm nay.
“Được!”
Tôi ngẩng đầu, xoay người đáp, chỉnh lại quần áo trên người, lau mồ hôi trên
trán, nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, đã lâu không có cảm giác được gió nhẹ
thổi bay những giọt mồ hôi. Tôi đỡ bác Trương vui vẻ ra khỏi cửa, ông lão tuy
rằng thân thể tê liệt, nhưng tinh thần lại vô cùng khỏe mạnh, càng không ngừng
nói chuyện phiếm với tôi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái mà trước nay chưa
từng có! Thậm chí, gần đây tôi thường có cảm giác như vậy, cảm giác bản thân
dường như không còn muộn phiền, bối rối cũng bớt đi, mục tiêu của cuộc sống
chính là như vậy sao? Có lẽ là thật, ít nhất, tôi thấy vui vẻ, ít nhất trong
lòng có thể tạm thời quên bi thương, tôi và Đường Diệc Diễm đều cố ý không muốn
đề cập tới chuyện này, nhưng giữa chúng tôi vẫn tồn tại những vấn đề! Ít nhất, giúp
đỡ người khác, cảm giác tội ác trong lòng tôi có thể giảm bớt một chút. Có một
chút được tha thứ.
Cuộc
sống tiếp diễn như vậy!
Tiếp
tục đi dạo với bác Trương, tâm tình cũng vô cùng vui vẻ, đời người khó nhất có
lẽ chính là tìm được mục tiêu của mình!
Một
ngày vất vả, trì hoãn thế nào cũng đến lúc tam tần, thu dọn xong tất cả, tôi
thong thả đi ra trại an dưỡng. Nhìn xung quanh, xe buýt còn chưa đến, đành ở
đây chờ một lát vậy! Bỗng có tiếng gọi quen thuộc, tôi quay đầu, quả nhiên là
khuôn mặt tươi cười của Lí Thịnh Mân. Giữa chúng tôi có phải thật sự có loại
duyên phận phải không?
“Thịnh
Mân?” Tôi ngẩn người, ngay cả trong bệnh viện ở ngoại ô hẻo lánh này mà cũng có
thể chạm mặt? Anh ấy ở đây?
Lí
Thịnh Mân cười cười, đi tới. “Trùng hợp như vậy cơ đấy? Anh tới đây thăm một
người bạn, còn em...?”
“À, em
đến làm tình nguyện!”
Tôi xấu
hổ cười, lần trước bởi vì sự xuất hiện của Đường Diệc Diễm mà chúng tôi gặp lại
không vui vẻ gì, còn lần này...
“Có
rảnh không? Cùng đi ăn tối nhé?” Lí Thịnh Mân chỉ về phía xa. “Xe của anh đỗ ở
bên kia.”
Bữa
tối? Hay là thôi đi, bằng không, không biết sẽ gặp phải phiền toái gì, tôi
nhanh chóng lắc đầu. “Không được rồi, nhà em... còn có việc. Hôm khác đi!”
“Vậy à?
Được rồi!” Lí Thịnh Mân cũng miễn cưỡng cười, mọi người đều hiểu được, lần
sau... không biết là đến bao giờ? Nhưng nếu bị Đường Diệc Diễm hiểu lầm, chỉ sợ
tôi sẽ không thể đến nơi này nữa, cho nên tôi không dám mạo hiểm.
“Anh
đưa em vào thành phố, giao thông công cộng ở nơi này rất thất thường!” Lí Thịnh
Mân tốt bụng đề nghị. “Dù sao cũng là tiện đường mà!”
“Vậy...
cũng được!” Tôi nghĩ như vậy cũng không quá nghiêm trọng. Vì thế cũng vui vẻ
gật đầu, đi bên cạnh Lí Thịnh Mân. Chúng tôi khoái trá cười nói, mấy năm không
gặp, tính cách của Lí Thịnh Mân so với trước kia thay đổi không ít, tuy rằng
ngẫu nhiên cũng có lúc thất thần, có thể phát hiện một chút bất thường trong
mắt anh, nhưng... nhưng ai mà chẳng có những câu chuyện của riêng mình?
Chúng
tôi một đường nói cười đi đến bãi đỗ xe phía sau trại an dưỡng, sau lưng đột
nhiên vang lên một âm thanh bén nhọn, dự cảm bất an làm tôi lạnh cả người.
Quay
đầu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc ở phía sau chúng tôi
chậm rãi chạy đến, kính phản chiếu khiến tôi nhìn không rõ khuôn mặt người
trong xe, nhưng biểu tình của Đường Diệc Diễm căn bản là không cần tôi đoán.
Còn tôi... thật đúng là trăm từ khó biện giải, ai bảo chúng tôi mỗi lần đều bị
“tóm”?
Xấu hổ
xoay người chào Lí Thịnh Mân, tôi tự giác ngồi vào trong xe Đường Diệc Diễm. Hôm
nay, sao đại thiếu gia lại bỗng nhiên hưng trí tới đây đón tôi? Còn trùng hợp
để hắn thấy tôi và Lí Thịnh Mân. Điều này có phải trùng hợp hay không, mỗi lần
đều như vậy, giống như Lí Thịnh Mân xuất hiện là để Đường Diệc Diễm hiểu lầm?
Ông trời thật biết đùa dai!...
“Xem
ra, hình như anh lại quấy rầy hai người!” Vừ