
là thật, thế nào là giả, một giây trước có lẽ người ta còn đang ở vị
trí cao nhất, ngay sau đó, lại có thể rơi xuống địa ngục! Thật đáng sợ!
Nếu tin
tức truyền hình đưa là thật, vậy thì không lâu nữa, Đường Diệc Diễm nhất định
sẽ đến tìm tôi, chỉ cần kiên trì, tất cả có lẽ cũng sắp kết thúc!
Tắt TV,
tôi đi vào phòng bếp, pha một cốc sữa cho mình. Hôm nay là cuối tuần, không
biết nha đầu Qua Nhan đã đi nơi nào rồi. Gần đây, tôi cảm thấy con bé là lạ,
hình như đang tính toán điều gì đó. Thực ra, mặc kệ ân oán giữa tôi và Giang
Minh có thế nào, tôi không muốn con bé bị liên lụy, tôi phải bảo vệ Qua Nhan,
vậy mà lại luôn khiến con bé phải ở cùng phe với tôi, đối nghịch với Giang Minh!
Khẽ lắc
đầu, tôi bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, có người gọi thiếu gia, Giang
Minh đã trở lại sao?
Từ ngày
đó đến nay, tôi chưa từng gặp lại hắn, trong lòng bỗng dâng lên một trận chán
ghét. Tôi không muốn đi ra ngoài, không muốn đối mặt với hắn. Cho đến khi nghe
được tiếng bước chân của hắn tới gần phòng bếp, tôi theo bản năng đứng dậy, vọt
đến sau tủ lạnh, không hiểu tại sao, chỉ biết rằng tôi không muốn nhìn thấy
hắn, ít nhất là lúc này.
Giang
Minh đi vào, cũng không phát hiện ra tôi, hắn đến trước bàn, rót đầy một
ly nước uống, từ khi nào đại thiếu gia như hắn cũng biết tự thân vận động?
Trong
không khí chỉ có tiếng Giang Minh uống nước, tôi nín thở, cuối cùng cũng nghe
được một tiếng thở dài. Rốt cuộc tôi đã hiểu được tại sao hắn tự vào rót nước
uống, thì ra, hắn cũng muốn tìm một nơi để bộc lộ sự yếu ớt cuả mình. Yếu ớt?
Tôi không rõ tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, có lẽ bởi vì tiếng thở dài
kia, ở trong này có thể là chính mình, không cần phải che giấu.
Hắn
cũng sống không được thoải mái!
Đúng
lúc này, tiếng chuông di động bén nhọn đột ngột vang lên, Giang Minh vội nghe
điện thoại.
“Ổn
thoả chưa?” Giọng hắn trầm thấp, tôi nghe thấy tiếng hắn ngồi vào ghế. “Phải
nhớ là hắn rất cẩn thận, lần trước hắn cũng bị người ta ám sát trên xe, nếu hắn
không chết, cậu cũng đừng mong sống!”
Đầu nổ
“oanh” một tiếng, thân mình tôi run run. Lần trước bị ám sát? Tôi trừng lớn
mắt, vội che miệng lại. Giang Minh nói là... Không!.. Diệc Diễm, hắn sẽ đối phó
với Diệc Diễm!
Tôi cắn
chặt mu bàn tay, không cho mình kêu ra tiếng, khống chế hơi thở, tay kia nắm
chặt góc áo, Diệc Diễm, Diệc Diễm!
Giang
Minh quá mức độc ác! Khi thua, hắn sẽ dùng cách thức xấu xa để đuổi tận giết
tuyệt như vậy sao?
Diệc
Diễm, Diệc Diễm, anh không thể có chuyện gì được, làm sao bây giờ, làm sao bây
giờ?
“Cứ như
vậy đi!” Giang Minh cúp điện thoại, đứng dậy. Tôi nghe thấy tiếng hắn đi ra
ngoài, sau đó hắn hỏi: “Diệp tiểu thư đâu?”
Tôi
không dám lên tiếng, dán chặt vào tường.
“Hình
như là... ở trên lầu ạ!” Một giọng nói đầy sợ hãi vang lên.
Nghe
được tiếng Giang Minh lên lầu, tôi mới để mình dọc theo tường ngồi xuống, Diệc
Diễm... làm sao bây giờ? Tôi muốn đi báo cho Diệc Diễm biết, tôi đứng dậy, lao
ra khỏi phòng bếp.
“Tiểu
thư, thiếu gia...” Tiểu Linh kinh ngạc nhìn tôi từ bên trong đi ra, vừa rồi
thiếu gia không phải...
“Tôi
biết rồi!” Tôi liếc cô ấy một cái cho có lệ. “Tôi cố ý cho cậu ta một sự kinh
hỉ ấy mà, đợi lát nữa tôi sẽ tự tìm cậu ta,cô đi đi!”
Tiểu
Linh kỳ quái nhìn tôi, nhưng vẫn phẫn nộ tránh ra.
Tôi hít
sâu một hơi, bối rối chạy đến sô pha, cầm lấy điện thoại trên bàn trà, run run
ấn số. Nhưng đường dây còn chưa có kết nối, một giọng nói lạnh lùng chợt vang
lên trên đỉnh đầu. “Chị đang làm gì vậy?”
Tay run
lên, điện thoại rơi xuống mặt đất, Giang Minh đang đứng trên bậc thang, vẻ mặt
âm trầm nhìn tôi, ánh mắt đầy hoài nghi.
“Tôi...
Tôi...” Tôi ngập ngừng, nghe tiếng bước chân đang đi vào của Tiểu Linh, cô ta
vừa muốn mở miệng, tôi lập tức nhăn mày, ôm bụng dưới. “Đau, đau quá…”
“Tiểu thư…”
“Đau
quá, bụng của tôi đau quá!” Để cho chân thật, tôi ngã xuống sô pha, cuộn
người lại, không ngừng la hét.
“Duyệt
Duyệt…” Giang Minh dồn dập lao xuống, chạy tới bên tôi.
“Giang
Minh... Tôi đau quá, bụng đau quá!”
“Mau,
nhanh đi chuẩn bị xe!” Giang Minh cuống quýt ôm chặt lấy tôi, rống lên với mọi
người. Tôi túm lấy góc áo của hắn, vùi đầu trong vòng tay hắn. “Ôi đau quá,
thật khó chịu!”
Rất
nhanh, chúng tôi ngồi trên xe thẳng một đường đến bệnh viện, Giang Minh
ngồi bên người tôi, ôm tôi, lo lắng nhìn tôi: “Bác Vương, nhanh nữa lên!”
Tôi
nhíu mày, từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng rất lo lắng cho Diệc Diễm. Diệc
Diễm, đừng gặp chuyện gì không may, tuyệt đối không được, nước mắt nhịn không
kiềm chế nổi mà tràn ra khỏi mi mắt, Giang Minh lại tưởng tôi đau đến phát
khóc, lau nước mắt cho tôi, vô cùng nhẹ nhàng. “Nhanh lên, nhanh lên!”
“Duyệt
Duyệt... Không sao đâu, sắp đến rồi, cố gắng lên!”
Giang
Minh, nếu thật sự yêu tôi, tại sao lại đối xử với người tôi yêu như thế, cậu
biết rõ, nếu Đường Diệc Diễm xảy ra chuyện gì, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ
cho cậu! Giang Minh ôm tôi vào phòng cấp cứu, sốt ruột quát to với bác sĩ, đặt
tôi lên giường. Bác sĩ ngượng