
Tại sao cậu
lại chọn rời Đài Loan tới đây đi học? Tại sao cậu lại muốn tiếp nhận và quản lý công ty của ba mẹ? Cho dù cậu có tỉnh táo như thế nào đi nữa,
năng lực tốt như thế nào đi nữa, nhưng mà cậu cũng chỉ là một đứa trẻ
mới mười tám tuổi. . . . . . Cậu thật sự rất nhớ Đồng Ân, rất nhớ. . . . . .
"Tổng giám đốc?"
Cảm xúc tụt thấp mắt thấy sắp không giữ được mất, càng không thể ngăn được, Lệ Minh Kiệt biết tình huống bây giờ của mình hỏng bét ra
sao.
Sau khi cậu tới nước Mĩ nửa tháng, liền hối hận, hơn nữa là vô
cùng hối hận, đồng thời phát hiện thì ra mình không kiên cường giống như suy nghĩ vậy, cũng sẽ lệ thuộc vào người khác.
Vì không để cho mình đổi ý, không cho mình cơ hội kích động bỏ
đi, sau khi cậu đến nước Mĩ, hoàn toàn không liên lạc với bất kỳ ai có
thể làm cậu quyến luyến, không gọi điện thoại, không gửi thư, thậm chí
không cần nghe bất kỳ cuộc gọi nào, bởi vì rất sợ bất kỳ âm thanh nào
hoặc chỉ một câu chữ cũng có thể đánh tan định lực cùng sự kiên trì của
cậu.
Lần đầu tiên chân chính xa xôi chia lìa, tiếp nhận loại khảo
nghiệm tách ra này, cậu mới phát hiện rằng mình lệ thuộc đến cỡ nào vào
người kia.
Vì để chính mắt thấy được cô, hoàn toàn ở bên cạnh cô, cảm nhận
cô làm bạn bên cạnh, sự tồn tại của cô, tự tay đụng vào cô. . . . . .
Cậu cố gắng hoàn thành việc học bận rộn trước thời gian, để cho mình có
nhiều hơn một tháng nghỉ, không kịp chờ đợi muốn được trở về.
Thì ra là trải qua sáu năm chung sống, cậu đã đi tới trình độ
không cách nào dứt bỏ cô được, tình bạn từ lâu đã thăng hoa thành một
loại tình cảm khác, ngay cả cậu cũng không thể khống chế, chỉ muốn một
mình đoạt lấy.
Cho đến khi tách ra, sẽ không còn được gặp mặt, cậu mới không thể không đối mặt, thừa nhận loại đau khổ này.
Cậu rất nhớ từng phút từng giây bên cạnh Đồng Ân, nỗi nhớ cô
luôn dễ dàng khơi gợi lên nóng nảy và háo hức của cậu, nỗi nhớ dễ dàng
nhìn thấu tâm tư của cậu đối với Đồng Ân, nỗi nhớ dễ dàng cảm nhận được
khổ sở hoặc vui sướng của cậu. . . . . .
Cho nên. . . . . . Cho nên cậu thật đáng chết khi không thể trở về?
Không thể trở về, không thấy được cô nữa . . . . . Cậu đã đạt tới cực hạn. "Lạnh quá…phù…phù!"
Phương Đồng Ân ngồi trên một cái ghế ở Cao ốc gần đó, hai tay đặt ở bên miệng không ngừng hà hơi, mặc dù đã mặc áo khoác lông cũng không đủ để chống lại cái lạnh hoành hành, thân thể nho nhỏ đang run rẩy không ngừng. Mắt thường xuyên nhìn về phía ngã tư đường.
"Sao. . . . . . Sao giờ này rồi còn chưa trở về? Lạnh quá." Hàm răng cô không ngừng run lên cầm cập, cô xoa xoa hai bàn tay trông rất đáng thương , trong đôi mắt hiện lên sự do dự và không dám chắc.
Bàn tay cô run rẩy luồn vào trong túi áo lấy bưu thiếp ra, xác nhận lại địa chỉ một lần nữa.
"Rõ ràng chính là chỗ này, không sai mà. . . . . . Làm sao còn chưa xuất hiện?"
Vừa mới tới Mĩ, sau khi chủ đơn vị đưa đến khách sạn, cô vội vàng ném hành lý vào trong phòng, ngay sau đó liền lao ra khỏi khách sạn, ngồi xe mất ba giờ đồng hồ từ thành phố chạy tới nơi này.
Cô đã xác nhận tuyến đường đi cùng nhân viên khách sạn, cũng không có bắt nhầm xe hay đi sai đường, sao giờ vẫn không tìm được Minh Kiệt?
Phương Đồng Ân buồn bã quay đầu nhìn về phía tòa Cao ốc, lại đảo mắt nhìn người bảo vệ đứng trước cổng.
Tòa Cao ốc này có lẽ là nơi ở của những người giàu có! Vì vậy không có người quen, cho dù có bưu thiếp nhưng lại không có sự cho phép của hộ gia đình ở nơi này thì đừng nói là đi vào, ngay cả hỏi cũng không cho hỏi, làm hại cô không cách nào xác định là mình đã đi đến đúng nơi không.
"Nếu như trên bưu thiếp này có ghi cả số điện thoại thì tốt rồi." Cô bất mãn nói thầm, nếu như vậy thì có thể gọi điện thoại trực tiếp cho Minh Kiệt.
Nếu như anh ta có lưu lại số điện thoại bàn thì tốt rồi, ít nhất là cô có thể gọi thử một chút, bởi vì bác quản gia cũng đi theo Lệ Minh Kiệt tới, nếu như bác quản gia có ở trên lầu thì bác chắc chắn sẽ xuống đây dẫn cô lên,mà không để cho cô như tên ngốc thảm thương ngồi ở chỗ này phải chịu gió tuyết tàn phá.
"Thật sự. . . . Lạnh quá. .. . ." Thân thể không ngừng run rẩy, Phương Đồng Ân cảm giác mình sắp biến thành cây cột băng mất rồi, hai chân tê cóng đến không còn cảm giác nữa.
Rốt cuộc. . . . . . Lúc nào thì tên Minh Kiệt kia mới trở lại?
Ngồi mười mấy tiếng máy bay tới nước Mĩ, lại như ngựa không ngừng vó chạy tới đây, thành thật mà nói, cô mệt muốn chết rồi.
Nhưng là vì thấy nhớ hắn, cô kiên cường giữ vững tinh thần, lấy lại sức lực trong nháy mắt, lắc lắc đầu, giữ vững tỉnh táo, rất sợ không để ý một giây mà bỏ lỡ anh.
Phương Đồng Ân cuộn thân thể lại, trong lòng van xin ngàn lần cái tên thối tha chết dẫm kia xuất hiện nhanh lên một chút đi!
Một chiếc xe ô tô dừng lại vững vàng ở cửa tòa Cao ốc, bảo vệ nhanh chóng tiến lên, cung kính mở cửa xe.
"Tổng giám đốc, tám giờ sáng thứ hai tuần sau tôi lại tới đón anh." Thư ký lễ độ nói.
Sắc mặt Lệ Minh Kiệt cực kém bước ra khỏi xe, không chút do dự bước về phía trước.
Thư ký đóng cửa xe, xe hơi rời đi ngay lập tức.
"Lệ tiên sinh." Cả