
i?" Phương Đồng Ân vừa mừng vừa lo, trợn to hai mắt.
"Đúng vậy! Nghe nói Giáo sư đưa bản thiết kế của cậu cho các
thiết kế sư khác bình luận, tất cả mọi người đánh giá cực cao đối với
thiết kế sáng tạo mới mẻ độc đáo của cậu. Cậu được lắm đấy, Đồng Ân,
không hổ là học sinh có tư chất nổi trội đứng thứ ba của trường."
Vẻ mặt các bạn học vui sướng, nhiệt liệt thảo luận.
Học. . . . . . Học sinh có tư chất nổi trội sao? Cô. . . . . . Là học sinh có tư chất nổi trội?
A, dường như có chút mỉa mai, cô cũng chỉ chỉ là thích thiết kế, cho nên đặc biệt nghiên cứu, các bạn học khen ngợi làm cho cô không
khỏi cười khổ.
Nếu như đề mục thi lúc ấy không phải loại thiết kế mà cô yêu
thích, mà là một loại chương trình học bình thường, nói không chừng ngay cả một cái đề cô cũng sẽ không làm được, chứ đừng nói đến làm tốt như
vậy.
Ai ngờ đứa bé đã từng được nhận định là học tập kém, sau khi lớn lên lại có những chuyển biến này?
Thành thật mà nói, vui mừng nhất, hả hê nhất nhà là ba cô đi!
Nhớ ngày đó khi biết được cô lấy thành tích nổi trội tiến vào trường này thì trên mặt ông ấy là kiêu ngạo cỡ nào.
Làm người ta tiếc hận là, người cô muốn chia sẻ nhất, lúc ấy lại không có ở bên cạnh, mà đại khái cậu cũng không biết tình huống của cô
bây giờ, cũng như cô không biết cậu rốt cuộc đang ở đâu, làm những gì,
có tốt hay không. . . . . .
Nếu như không phải là Minh Kiệt đột ngột rời khỏi không hề báo
trước, để lại cô một thân một mình, vì giải quyết phần cảm giác tịch
mịch và tâm hồn trống rỗng, cô cũng sẽ không nỗ lực làm cho mình mạnh
mẽ, ra lệnh cho chính mình đem tất cả tâm tư đặt lên cuộc thi, phân tán đi nỗi nhớ đối với cậu.
Tên nhẫn tâm. . . . .
Phương Đồng Ân lại bắt đầu cảm thấy tức giận, bởi vì đã rất lâu
rồi không được nhìn thấy cậu, không được nghe được tiếng nói của cậu,
chết tiệt cô lại nhớ cậu.
"Cho nên tháng sau Đồng Ân được đến nước Mĩ tham gia thi đấu
sao? Oa! tôi cũng rất muốn được đi như vậy đó! Chủ đơn vị còn cung cấp
vé máy bay và khách sạn, thật tốt nha!" Bạn học hâm mộ nói.
Tâm tư lại lần nữa bị kéo về, Phương Đồng Ân thản nhiên nở nụ cười.
Cô cũng không đặc biệt cảm thấy hưng phấn hoặc vui mừng, cô chưa có từng nghĩ tới mình có cơ hội như thế, chớ nói chi là có thể vì vậy
mà được đi nước ngoài tham gia thi đấu.
"Nước Mĩ a. . . . . ." Cô có thể tới nước Mĩ!
Nhưng, vậy thì sao? Nếu như hỏi cô được đi đến nước Mĩ, muốn làm cái gì nhất? Dĩ nhiên chỉ có một áp án, cô muốn đi gặp Minh Kiệt.
Đáng chết là, căn bản cô không vui mừng nổi, bởi vì tên nhẫn tâm kia đang ở đâu cô cũng không biết.
Không có số điện thoại, không có địa chỉ, ngay cả rốt cuộc cậu
học trường học nào cũng không biết rõ , chớ nói chi là cái nhà trước kia cậu ở bây giờ trống không, ngay cả một người ở cũng không có, muốn hỏi
một chút cũng không tìm được ai để hỏi.
Đều tại cô lúc ấy vừa được biết cậu muốn rời đi, nhàm chán giận
dỗi với cậu, đối với việc cậu đi chỗ nào cũng không muốn hỏi tới, thành
ra bây giờ mới không có gì trong tay cả.
Cậu không liên lạc với cô, làm cho cô giống như là kiến bò trên
chảo nóng, tất cả những thứ này đều do sự tùy hứng của cô mang lại.
Nếu như khi đó cô chịu hỏi rõ ràng, một tháng cuối cùng không
bốc đồng cự tuyệt gặp mặt cậu, đem tất cả hành trình và kế hoạch của cậu tìm hiểu rõ ràng,thì hiện tại cô sẽ không mất mát và đau khổ như vậy.
Cậu rốt cuộc đang làm gì? Không nghĩ tới cô dù chỉ là một chút
sao? Hay là nói. . . . . . Từ đầu tới cuối chỉ có một mình cô là nhớ đến cậu, coi cậu như người quan trọng nhất mà đối xử?
"Nghe nói chỉ cần có thể tiến vào trận chung kết lần tranh tài này, tiền thưởng cũng không phải là ít đâu!"
"Làm ơn đi, coi như không có giải nhất, có được giải ba, sau khi trở về khẳng định tên tuổi cũng sẽ được lan truyền lớn, dù sao đây cũng là cuộc thi thiết kế quốc tế."
"Hơn nữa vào được trận chung kết, thì người đó phải ở lại nước
Mĩ hai, ba tháng để hoàn thành một tác phẩm khác. . . . . . Oa, Đồng Ân, cậu nhất định phải cố gắng lên." Hơn nữa còn là hoàn toàn miễn phí. Bạn học so với cô còn vui mừng hơn, không ngừng động viên cô.
Mọi người đều cười, náo nhiệt ồn ào, suy nghĩ của Phương Đồng Ân lại như có như không bay theo gió, lộ ra nụ cười thản nhiên vững vàng,
chậm rãi gật đầu, đáp lại khích lệ của các bạn học.
Đáng tiếc phần cảm giác vui sướng kia, không có cách nào đi vào
đáy lòng của cô, cô vẫn phiền muộn, vẫn cảm thấy tịch mịch, vẫn ……….cô
độc.
"Tuần sau con sẽ tham gia thi đấu ở nước Mĩ, trên cơ bản là
phải đợi một tháng, nếu như thuận lợi vào vòng trong, có thể phải đợi
hai tháng nữa, thậm chí có thể lâu hơn."
Tận đến trước một tuần sắp lên đường đến Mĩ, lúc ăn tối, Phương Đồng Ân mới ở trên bàn cơm công bố tin tức này với người nhà.
Nhất thời, không khí náo nhiệt trở nên im ắng, mọi người đều trợn to mắt, bị lời tuyên bố bất ngờ của cô làm sợ choáng váng.
"Thi. . . . . . Thi đấu?" Chị cả Phương là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần.
"Ừ, Giáo sư nói thiết kế của em rất tốt, cho nên đề cử em tham gia thi đấu."
"Chị hai. . .