
bộ anh ăn như không có cảm giác gì, cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, lo lắng:
Hữu Dư sao thế nhỉ?
Cô muốn
đến hỏi kỹ hơn, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cô chùn bước.
Kiều
Hoài Ninh đưa cho Lâm Tiểu Niên và Âu Dương Phi một bát trứng cá, Âu Dương Phi
không thích ăn, liền chuyển cho Lâm Tiểu Niên, nhưng không ngờ va phải cốc
Tuyết Bích của Lâm Tiểu Niên, nước trong cốc đổ tung tóe ra bàn, còn bắn cá vào
người Lâm Tiểu Niên.
Kiều
Hoài Ninh vội vàng lấy giấy ăn lau cho Lâm Tiểu Niên, còn không quên lấy ngón
tay trỏ lau xì dầu còn vương trên khóe miệng Lâm Tiểu Niên: “Đã lớn rồi mà vẫn
còn ăn như một con mèo thèm thuồng vậy.”
Áo len
bị nước Tuyết Bích làm ướt một nửa, Lâm Tiểu Niên giũ giũ chiếc áo, mím môi nói
với Âu Dương Phi: “Sư tỷ, có phải chị cố ý không đó? Trả thù lại trận đấu tuyết
lúc nãy?”.
Kiểu
Hoài Ninh nở một nụ cười rạng rỡ nhìn Lâm Tiểu Niên nói: “Lúc nãy Tiểu Phi chỉ
là không cẩn thận, em cũng thế, nhìn thấy đồ rơi mà không chịu tránh đi? Nên
trách em thì đúng hơn.” Đây mới chính là Kiều Hoài Ninh quan tâm cô, nhưng vẫn
không hề để lộ một dấu tích nào, chỉ khiến cô nảy sinh ảo giác. Người anh thích
chính là Âu Dương Phi, còn cô chỉ là một cô em láng giềng không hơn không kém.
Lúc đầu, cô cũng tin tưởng những lời nói giả dối đó, nên đã đi chọn một tình
yêu khác.
Nhưng
bây giờ, cô biết anh bất đắc dĩ phải che giấu sự thật đó, nhưng không có cách nào
để báo đáp tình cảm đó được.
Cô chỉ
có thể đau lòng mà thôi, đau đến nỗi không thể nào thở được. Lâm Tiểu Niên lòng
đau tê tái, nước mắt lưng tròng như chực trào ra.
Bên
phía trường Quảng Châu có hai nữ sinh mới đến, họ vây xung quanh Vu Hữu Dư. Anh
gượng gạo xoay người, đồng thời nhìn sang phía Lâm Tiểu Niên, cũng thấy cô đang
nhìn mình.
Biết
bao nhiêu người trong đại sảnh như vậy, nhưng dường như ánh mắt của họ như tiếp
xúc nhau.
Cô vờ
quay đầu như không có chuyện gì.
Vu Hữu
Dư phát hiện ra những giọt pha lê đang ẩn sâu trong đôi mắt cô, cuối cùng anh
cũng không thể ngồi yên được nữa, rảo bước qua đại sảnh sang phía họ, đột ngột
ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiểu Niên.
Trong
mắt Vu Hữu Dư chỉ có Lâm Tiểu Niên, vì cô anh mới đến đây, mang theo một sự đố
kỵ ghen tuông cực độ, muốn cướp cô khỏi nơi này, chỉ muốn cô ở bên cạnh anh mà
thôi.
Nhưng
cô dường như không hiểu ý anh, cứng nhắc hỏi: “Sao lại qua đây?”
Vu Hữu
Dư chau mày, trong lòng không vui, nói vào tai cô: “Anh sợ không qua đây được
nữa, em sắp ngoại tình mất rồi.” Cô biết, anh nhìn thấy cảnh Kiều Hoài Ninh
nhiệt tình chăm sóc cô.
Lâm
Tiểu Niên trừng mắt nhìn anh, trách anh không nên đùa như thế, những gì giữa cô
và Kiều Hoài Ninh không phải như những gì anh nghĩ.
Thấy bộ
dạng Lâm Tiểu Niên như sắp khóc, Vu Hữu Dư cuối cùng cũng không chịu nổi nữa,
cười nói: “Đùa một tý thôi mà em cũng cho là thật à?”.
Nói
chuyện thật thật giả giả, cô không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, cho nên cúi đầu
ăn tiếp, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Nhận
thấy cô đang rất miễn cưỡng, Vu công tử liền cầm tay cô, kéo cô cùng đứng dậy,
nói với mọi người: “Bọn mình có chút việc riêng, hẹn gặp mọi người lần sau
nhé.”
Anh
muốn tìm cớ đưa cô đi luôn. Nhưng Âu Dương Phi lại gọi Lâm Tiểu Niên: “Tiểu
Niên, găng tay của em.”
Kiều
Hoài Ninh vừa thấy tay mình ấm áp, vẫn chưa kịp tận hưởng được bao lâu, sao có
thể trả lại cô dễ dàng như vậy.
Anh vội
vội vàng vàng giống như một đứa trẻ giữ chặt đồ chơi của mình nói: “Đó là của
anh.” Lần này anh chủ động giành lấy.
Lâm
Tiểu Niên ngập ngừng gật đầu: “Đúng rồi, của anh Hoài Ninh.” Lúc nói câu nói
này, cô không hề ngờ rằng vì đôi găng tay này mà Vu Hữu Dư thấy khó chịu với
cô.
Vu công
tử cũng đã nhìn thấy đôi găng tay đó, màu sắc và chất len giống hệt với chiếc
khăn anh đang quàng trong chiếc áo khoác.
Nhận
được quà cô tặng, anh vui rất lâu. Anh đã hy vọng, anh là người duy nhất khiến
cô phải tự tay làm quà tặng.
Nhưng
bây giờ, giấc mơ duy nhất đó vì đôi găng tay này đã biến mất. Vu công tử vô
cùng thất vọng.
Vu Hữu
Dư kéo Lâm Tiểu Niên ra khỏi quán ăn, tìm một nơi lặng gió rồi dừng lại.
Anh cố
gắng khống chế sự tức giận của mình, trấn tĩnh hỏi: “Tại sao em lại đan găng
tay cho Kiều Hoài Ninh?”.
Anh
càng nén giữ tâm trạng của mình như vậy, càng khiến cô thấy buồn phiền, Vu Hữu
Dư vô duyên vô cớ làm loạn nên khiến cô rất mệt mỏi, cô nói: “Đan thì đã làm
sao?”.
Ông
trời làm chứng, cô không cố ý… Chỉ là thực sự cảm thấy khó chịu, Kiều Hoài Ninh
ốm, thầm yêu cô, vì cô không thể đáp lại tình yêu đó, trong lòng cảm thấy tội
lỗi. Còn Vu Hữu Dư không chỉ không thể lý giải tình cảnh hiện tại bây giờ của
cô, mà còn bày đặt ra vẻ em là người yêu của anh, em không được phép có bất kỳ
quan hệ nào với người khác, đặc biệt là Kiều Hoài Ninh, đã thực sự làm khó cô.
Cô rất
đau khổ, vì Kiều Hoài Ninh, vì Vu Hữu Dư, hơn nữa vì chính bản thân cô.
Người
Lâm Tiểu Niên run run, cô cảm thấy không có cách nào giải quyết được nữa. Cô
cảm thấy mình thực sự bất lực.
Vu công
tử vẫn giữ bộ mặt lạnh lùn