
vô duyên vô cớ làm loạn nên khiến cô rất mệt mỏi, cô nói: “Đan thì đã làm
sao?”.
Ông
trời làm chứng, cô không cố ý… Chỉ là thực sự cảm thấy khó chịu, Kiều Hoài Ninh
ốm, thầm yêu cô, vì cô không thể đáp lại tình yêu đó, trong lòng cảm thấy tội
lỗi. Còn Vu Hữu Dư không chỉ không thể lý giải tình cảnh hiện tại bây giờ của
cô, mà còn bày đặt ra vẻ em là người yêu của anh, em không được phép có bất kỳ
quan hệ nào với người khác, đặc biệt là Kiều Hoài Ninh, đã thực sự làm khó cô.
Cô rất
đau khổ, vì Kiều Hoài Ninh, vì Vu Hữu Dư, hơn nữa vì chính bản thân cô.
Người
Lâm Tiểu Niên run run, cô cảm thấy không có cách nào giải quyết được nữa. Cô
cảm thấy mình thực sự bất lực.
Vu công
tử vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, nét mặt còn lạnh hơn cả băng tuyết như đâm vào
người khác. Anh nắm chặt vai cô, giống như một con chim ưng giữ chặt con mồi
của mình, trầm giọng nói: “Lâm Tiểu Niên, em không thể đối xử với anh như
vậy!”.
Lâm
Tiểu Niên không thể nói được điều gì, chỉ có thể mím chặt môi, lắc đầu: “Hữu
Dư, là anh không thể đối xử với em như vậy!” Cho đến lúc không ai biết nên đối
xử với ai thế nào thì đã là lúc không tìm được lối thoát, giống như ai yêu ai
đó, cũng lại giống như không yêu ai, không đúng không sai.
Trước
vận mệnh to lớn, mỗi người đều trở nên nhỏ bé. Đối mặt với bệnh tật, ai cũng
đều cảm thấy bất lực.
Số mệnh
đều cho mỗi người sự lựa chọn trước một tình thế khó xử, như thể đang trêu
ngươi họ, khiến cho mỗi người không cách nào chạy thoát được.
Có
những lúc, tình yêu không thể thay thế những năm tháng ấu thơ sống bên nhau,
cũng không thể thay thế tình thân đã từng có.
Lần đầu
tiên Lâm Tiểu Niên thừa nhận rõ rằng: “Đúng, em đã yêu Kiều Hoài Ninh.”
Mặc dù
những điều đó đều đã là quá khứ, nhưng trong cuộc đời cô vẫn lưu lại dấu tích
của những năm tháng đó, không thể xóa nhòa, cũng không thể hủy hoại được.
“Anh ấy
yêu em, vẫn đang yêu em.” Giọng cô mặn chát, không gian bao la của mùa đông đơn
điệu: “Em không muốn anh ấy mang theo sự hối tiếc rời khỏi thế gian này!”.
Đúng rồi,
cô quá tham lam, không muốn Vu Hữu Dư rời khỏi cô, nhưng có một số thứ không
thể gò bó, miễn cưỡng, cô muốn anh phải chọn lựa.
Vu Hữu
Dư rốt cuộc cũng không phải thánh nhân: “Cho nên?”.
“Cho
nên, em không thể để mặc anh ấy.”
Đã từng
là thanh mai trúc mã, tuy mối quan hệ giờ đã trở thành tình anh em sâu nặng
nhưng cuối cùng cô cũng không thể từ bỏ, cho dù phải lừa dối, cô vẫn hy vọng
Kiều Hoài Ninh vẫn ôm mộng đẹp tới cùng, kiên trì tới cùng.
Vu Hữu
Dư không nói lời nào, lục trong túi áo khoác tìm điếu thuốc, châm một điếu, hít
vài hơi, nhả khói, sau đó lại châm thêm một điếu nữa, một lúc sau đã đầy một
gạt tàn thuốc.
Vu Hữu
Dư nói: “Lâm Tiểu Niên, anh mệt rồi.”
Thực sự
anh rất mệt mỏi vì mối tình này. Anh chưa từng nghĩ sẽ gặp phải những việc buồn
phiền thế này.
Những
tình tiết mà giới trẻ hâm mộ trong phim ảnh, bây giờ lại có thể xảy ra với anh.
Anh đã từng nghĩ sẽ nỗ lực, cố gắng vì một tình yêu yên bình, hòa hợp, sau đó
có thể tay trong tay cùng người mình yêu đi hết cuộc đời này, nhưng bây giờ xem
ra, mục tiêu đó mãi mãi là điều xa vời.
Anh gặp
Lâm Tiểu Niên, người con gái ngay từ đầu đã giao trái tim mình cho người con
trai khác.
Anh cố
gắng giành tình yêu ấy, đến lúc cuối cùng cô chắc chắn đã yêu anh, nhưng lại
gặp cản trở như thế này, anh làm sao có thể không mệt được cơ chứ?
Trái
tim Lâm Tiểu Niên dường như bị giội một gáo nước lạnh giữa mùa đông lạnh giá
này, từng giọt từng giọt như đóng băng lại
Một
mình cô đứng giữa trời tuyết lạnh, nhìn bóng Vu Hữu Dư đang dần dần khuất xa
nơi này. Cô muốn chạy nhào tới ôm chặt anh lại, sẽ không buông tay nữa, từ nay
sẽ đi theo anh, mây mù u ám cũng được, trời thanh gió nhẹ cũng theo, chỉ cần
hai đứa ở bên nhau, đó chính là thiên đường.
Nhưng
anh đi tuyệt tình như vậy khiến trái tim cô đang chết dần.
Anh đã
buông tay cô như vậy sao?
Cô vốn
cho rằng mình có thể chịu đựng những mất mát này, cô cho rằng không có Vu Hữu
Dư sẽ dễ sống hơn khi không có Kiều Hoài Ninh.
Nhưng
cô đã sai, lúc bóng Vu Hữu Dư biến mất khỏi tầm mắt cô, cô nhận ra rằng trong
tim cô chỉ còn lại ba chữ: “Em yêu anh!”.
Anh
nói, anh mệt rồi, anh cần phải nghỉ ngơi. Cho nên, cô cần phải cho anh thời
gian, cũng là cho mình thêm thời gian.
Từng
ngày từng ngày qua đi.
Lâm
Tiểu Niên lao vào học như điên như dại. Dù cô thất tình nhưng kỳ thi cuối kỳ
cũng không vì thế mà dừng lại.
Thẩm
Tam Nguyệt và Cát Ngôn nói: “Cô nàng nhà mình gần đây có gì đó khác lạ.”
Cát
Ngôn ngẫm nghĩ: “Cũng không có gì, chỉ là thi tiếng Anh cấp sáu được 98 điểm
thôi mà. Nếu cậu cố gắng nhiều hơn, có lẽ cũng có thể làm được.”
Thẩm
Tam Nguyệt bĩu môi: “Mình còn phải dùng sinh mệnh có hạn của mình đầu tư vào sự
nghiệp bói toán vô hạn của mình, cho dù tiếng Anh có đạt đến 98 điểm cũng đành
chịu thôi!”.
“Cậu
không thấy Tiểu Niên tự học, bọn mình ngồi đây đoán ngược đoán xuôi, không phải
là đã sặc mùi bói toán rồi hay sao?”
“Bọn
mình học chuyên ngành tin tức, n