
chỉ có thể nhìn rồi cười với họ từ xa. Đang cười, cô bỗng mở to đôi
mắt, bởi vì cô đã nhìn thấy Kiều Hoài Ninh đang ở dưới sân cười nhìn cô.
Trần
Hàm huơ huơ bàn tay trước mặt cô: “Tỉnh lại đi!”.
Lúc này
cô mới ngại ngùng khép miệng, chỉ vào người mặc bộ thể thao màu trắng ở dưới
sân bóng rổ nói: “Đó chính là Kiều Hoài Ninh trường Bắc Kinh!”.
Trần
Hàm khép miệng: “Đội trưởng đội trường Bắc Kinh, ai mà không biết chứ!”.
Trận
đấu vừa bắt đầu trường Bắc Kinh đã áp đảo trường Chiết Giang, dẫn trước về điểm
số.
Lâm
Tiểu Niên vừa uống hồng trà lạnh vừa cười hi hi.
Trần
Hàm đứng bên cạnh nói: “Dù là trường Bắc Kinh cũng không có gì phải lo lắng cả,
chủ lực trường Chiết Giang chúng ta vẫn chưa ra sân cơ mà!”.
Lâm
Tiểu Niên tiện miệng hỏi: “Chủ lực của trường mình là ai vậy?”.
“Chính
là anh chàng Vu Hữu Dư đẹp trai đó!”.
Nghe
đến cái tên Vu Hữu Dư, Lâm Tiểu Niên nắm chặt chai hồng trà còn một nửa ở trong
tay, cố chấp nói: “Anh ta vốn không thể đánh lại được với Kiều Hoài Ninh!”.
Xét về
điểm số, đại học Bắc Kinh đang chiếm ưu thế. Đến khi tỉ số là 10:4, cuối cùng
đại học Chiết Giang cũng phải xin đổi người.
Vu Hữu
Dư đã thay bộ đồng phục bước ra sân, vẫn với cái dáng vẻ đủng đỉnh, Lâm Tiểu
Niên nhìn mà thấy buồn cười. Anh ta như thế mà đòi thắng Kiều Hoài Ninh? Tốc độ
và sức đột phá của Kiều Hoài Ninh là số một.
Vừa
thấy Vu Hữu Dư bước ra sân, đội cổ vũ đại học Chiết Giang giơ cao những băng
rôn khẩu hiệu rất buồn cười, trên đó viết: “Hữu Dư, Hữu Dư, chúng em yêu anh!”.
Phía sau, một tốp nữ sinh hô vang khẩu hiệu ấy. Đương nhiên, đội cổ vũ trường
Bắc Kinh cũng không chịu lép vế, học theo điệu bộ của trường Chiết Giang hô to:
“Kiều Hoài Ninh, cố lên!”.
Vận may
của Vu Hữu Dư cũng không tồi, vừa vào sân đã ghi liền ba điểm, khiến cho nhuệ
khí trường Chiết Giang dâng lên, tình thế trên sân bắt đầu đảo chiều.
Kiều
Hoài Ninh chủ yếu phòng thủ Vu Hữu Dư, chạy khắp sân, thể lực tiêu hao rất
nhiều.
Lâm
Tiểu Niên nhìn Kiều Hoài Ninh toàn thân ướt đẫm
mồ hôi, có chút lo lắng, lúc đầu còn lẩm nhẩm: “Kiều Hoài Ninh, hãy cố lên!”.
Sau đó,
Kiều Hoài Ninh cuối cùng cũng đột phá ra khỏi vòng vây của Vu Hữu Dư và ghi
bàn.
Tiểu
Niên không nén nổi niềm phấn khích, cùng các sinh viên đại học Bắc Kinh hét lên
đầy kích động: “Kiều Hoài Ninh, cố lên!”.
Từ
trong đội cổ vũ trường Chiết Giang vang lên một âm thanh như thế, không tránh
khỏi nghe không lọt tai. Trần Hàm ghé vào tai Tiểu Niên nhắc nhở: “Có phải cậu
hô nhầm tên rồi không?”.
Lâm
Tiểu Niên vội bịt miệng, nhìn Kiều Hoài Ninh ở dưới sân đang nhoẻn miệng cười.
Thẩm Tam
Nguyệt cũng đến xem trận bóng, nhưng đến hơi muộn, đành đứng ở phía sau Tiểu
Niên, nhoài người hô: “Vu Hữu Dư cố lên!”.
Lâm
Tiểu Niên bị Tam Nguyệt làm cho bối rối, gượng gạo hô hai từ tượng trưng “cố
lên”, nhưng tiếng hô này không có một chút thành ý nào.
Khi nửa
hiệp đầu kết thúc, tỉ số là 40:38, đội khách trường Bắc Kinh dẫn trước 2 điểm.
Giờ
nghỉ giải lao, Lâm Tiểu Niên muốn sang phía bên trường Bắc Kinh đưa cho Kiều
Hoài Ninh chai nước, nhưng cố gắng mãi mà không thể nào chen sang nổi. Người đến
xem trận đấu quá đông. Cô chỉ có thể vô vọng nhìn cán bộ hội sinh viên trường
Bắc Kinh lấy khăn cho Kiều Hoài Ninh lau mồ hôi.
Thể lực
của Vu Hữu Dư cũng tiêu hao không ít, mồ hôi ướt đẫm lưng.
Ngoài
sân, một nữ sinh trong đội cổ vũ đem cho Vu Hữu Dư nước suối và nước tinh
khiết, nhưng một người đã quen uống nước khoáng như anh thì chỉ nhắm mắt làm
ngơ.
Từ xa
anh trông thấy Lâm Tiểu Niên đang đứng ngây người và chai hồng trà còn một nửa
trong tay cô.
Anh đi
về phía cô, giằng chai hồng trà từ tay cô, mở nắp uống một hơi, không còn một
giọt, sau đó ném chai đi rồi hỏi: “Còn nữa không?”.
“Còn”,
nhưng cô không muốn cho anh ta uống. Hồng trà lạnh là loại đồ uống Kiều Hoài
Ninh thích nhất.
Lâm
Tiểu Niên trợn mắt nhìn Vu Hữu Dư: “Con người anh sao lịch sự vậy?”.
“Đồ keo
kiệt, không phải vì tôi đã uống của em nửa chai hồng trà đấy chứ?.
Vu Hữu
Dư bỗng nhiên nhớ ra điều gì: “Em còn làm hỏng của tôi cái PSP nữa!”.
“Đâu
phải tôi cố ý chứ?” Lâm Tiểu Niên hơi bối rối.
“Nhưng
tôi cố ý!”
Phía
bên kia sân bóng có ánh mắt của Kiều Hoài Ninh nhìn sang khiến cho Tiểu Niên
thực sự bối rối: “Tránh ra!”.
Vu Hữu
Dư không thèm để ý, vẫn đứng chắn hướng
nhìn về phía đại học Bắc Kinh, cười lớn.
Lâm
Tiểu Niên dùng chân giẫm một cái thật mạnh lên chân anh ta, nói liền một hơi:
“Thì ra anh không hề biết mình tệ đến thế nào!”.
Mặc dù
Vu Hữu Dư ra sân với cái chân khập khiễng, nhưng sức mạnh của đại học Chiết
Giang không vì thế mà giảm sút. Sau này Lâm Tiểu Niên mới nghĩ ra, chính là do
Kiều Hoài Ninh không tập trung thi đấu.
Mấy lần
Hoài Ninh có cơ hội ghi điểm nhưng đều bị Vu Hữu Dư đoạt mất bóng.
Lâm
Tiểu Niên ngoảnh đầu sang đội cổ vũ trường Bắc Kinh, không biết từ khi nào Âu
Dương Phi đã ở đó, đang vẫy tay chào cô.
Đúng
rồi, chỉ có Âu Dương Phi mới có thể khiến cho Kiều Hoài Ninh không tập trung mà
thôi.
Trận
đấu bóng rổ hữu nghị