
chào: “Này,
em có tiết học gì đấy, sao bây giờ mới quay lại?”.
“Giáo
dục tư tưởng chính trị!” Cô đáp bừa.
“Nhưng
đó là môn học của năm thứ ba, lẽ nào em học trước chương trình?” Vu Hữu Dư mặc
dù đang ngái ngủ nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt, chỉ một câu nói mà khiến cho
Tiểu Niên không còn gì để nói nữa.
Thế là
cô dứt khoát không thèm để ý đến anh ta nữa.
Vu Hữu
Dư thong thả chìa tay đưa cho cô một cuốn sách tiếng Anh.
Lâm
Tiểu Niên cầm lấy cuốn sách, có chút bực mình, đập bàn. Anh ta dựa vào cái gì
mà lấy sách của cô, hại cô mất một phen tìm kiếm?
“Này,
đừng có làm ồn chứ!” Vu Hữu Dư chau mày nói.
“Anh
gọi “này” với ai hả? Anh…!”.
Vu Hữu
Dư trợn mắt nói: “Ngoài em ra, ở đây lẽ nào có người thứ hai?”.
“Tôi có
tên họ đàng hoàng, Lâm Tiểu Niên, không được gọi “này”, anh đã hiểu chưa?”.
“Hiểu
rồi, Lâm Tiểu Niên.” Anh ta chỉ vào chữ ký rồng bay phượng múa trên cuốn sách
tiếng Anh, vẻ mặt vô tội nói.
“Có gì
đáng cười chứ!” Không hiểu sao Lâm Tiểu Niên thấy vẻ mặt Vu Hữu Dư có gì đó rất
ngông nghênh.
Anh ta
tiếp tục làm khó cô: “Lâm Tiểu Niên, sao nghe cứ giống như là Tiểu Niên Hồ [4'> ấy
nhỉ?”.
“Anh!”
Lâm Tiểu Niên nhìn anh ta đầy tức tối. “Tiểu Niên là ngày lễ, cũng là sinh nhật
của tôi, anh hiểu chưa?”.
[4'> Có nghĩa là Rùa
con, dùng để mỉa mai những người chậm chạp – ND.
Vu Hữu
Dư cười nói nhỏ: “Đã hiểu, em sinh tháng Chạp!”.
Nhìn vẻ
mặt của Hữu Dư lúc này, Lâm Tiểu Niên tức tới mức chỉ muốn ném ngay cuốn sách
tiếng Anh vào mặt anh ta. Nếu không phải vì cô còn cần đến nó để học suốt bốn
năm đại học vì thi IELTS thì cô nhất định sẽ không do dự mà “ném tặng” chúng
vào mặt anh chàng kia rồi.
Lâm
Tiểu Niên cho rằng Vu Hữu Dư ở phòng tự học để đợi cô đến đền chiếc PSP, cho
nên sau khi ngồi xuống liền chủ động nói: “Trưa nay…”.
Vu Hữu
Dư quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ngoài cửa phòng một bóng hồng, anh nở một
nụ cười mê hồn, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng, nói với cô gái kia mấy câu rồi
hai người cùng đi khỏi.
Lâm
Tiểu Niên cảm thấy có chút hơi kỳ lạ. Vu Hữu Dư đã đợi cô lâu như vậy, còn chưa
nghe được từ cô lời xin lỗi đã đi luôn?
Tuy
nhiên điều đó đối với cô cũng chẳng quan trọng, suy cho cùng, lúc trưa, đồ bị
rơi hỏng không phải của cô.
Buổi
tối, Lâm Tiểu Niên tựa vào thành giường ở ký túc, đang do dự không biết có nên
gọi điện cho Kiều Hoài Ninh hay không thì chuông điện thoại reo.
Cô nhảy
ra khỏi giường, nghe điện thoại, trong lòng ngập tràn hy vọng.
Một
giọng nói lịch sự vang lên: “Xin hỏi Tam Nguyệt có ở phòng không?”.
Lâm
Tiểu Niên hơi thất vọng, nhưng vẫn cười nói: “Tam Nguyệt nhà anh đưa anh chàng
nhà Quan Lan đi siêu thị rồi!”.
Trong
giọng nói Tô Bắc Hải có chút kinh ngạc: “Thật hiếm khi, Lâm Tiểu Niên!”.
“Hiếm
khi cái gì cơ?” Lâm Tiểu Niên hỏi lại.
“Hiếm
khi em nghe điện thoại, bình thường vào giờ này chẳng phải em đều không có mặt
ở ký túc hay sao?” Tô Bắc Hải cười ha ha.
“Bình
thường vào thời gian này cũng không thấy anh gọi điện đến!” Lâm Tiểu Niên chế
giễu. Thường thường, sau khi ký túc xá tắt điện, Tô Bắc Hải mới gọi điện. Mặc
dù Thẩm Tam Nguyệt cố gắng thì thầm thật nhỏ với anh nhưng vẫn bị đôi tai thính
nhạy của Lâm Tiểu Niên nghe thấy.
Bên
phía Tô Bắc Hải hơi ồn ào, qua điện thoại, Tiểu Niên có thể nghe thấy rõ giọng
của người khác.
“Bắc
Hải, cậu đang nói chuyện với ai đấy?” Rõ ràng có người cố ý nói
chen vào điện thoại.
“Đi, đi
ra chỗ khác ngay!” Tô Bắc Hải quát người kia một tiếng, sau đó nói với Tiểu
Niên: “Lâm Tiểu Niên, bình thường em hay bận làm gì vậy?”
“Cũng
không bận gì cả, chỉ lên lớp học thôi!” Cô không muốn nói gì nhiều với Tô Bắc
Hải, liền nói tiếp: “Sau khi Tam Nguyệt về, có cần em bảo cô ấy gọi điện lại
cho anh không?”.
“Không
cần đâu, sau giờ tắt điện anh sẽ gọi lại!”
Lâm
Tiểu Niên chớp mắt, mệt mỏi gật đầu: “Vâng!”.
Trước
lúc sắp đi ngủ, Lâm Tiểu Niên không kìm được, gọi điện cho Kiều Hoài Ninh, hỏi:
“Trận đấu bóng rổ cuối tuần này anh có đến không?”.
Kiều
Hoài Ninh nghĩ một lát nói: “Để anh xem Tiểu Phi thế nào đã. Nếu cô ấy có thời
gian thì bọn anh cùng đến. Nếu cô ấy đi học thì bọn anh không đến được.”
“Vâng,
em biết rồi!” Lâm Tiểu Niên trả lời, trong lòng thầm mắng mình nhiều chuyện, đã
biết rõ như thế rồi mà vẫn…
Sáng
thứ Bảy, sân vận động Vạn Diệp đã chật kín người.
Lâm
Tiểu Niên tay cầm hai chai hồng trà lạnh đứng ở một bên, nét mặt không vui.
Trần Hàm nhìn thấy cô, nói: “Lâm Tiểu Niên, cậu là đội trưởng đội cổ vũ, tinh
thần phải phấn chấn lên chứ!”.
Lâm
Tiểu Niên gật đầu: “Mình đang chuẩn bị hét thật to đây.”
Trần
Hàm vui vẻ nói: “Mình biết cậu sẽ rất có trách nhiệm mà!”.
Lâm
Tiểu Niên và Trần Hàm đứng ở hàng đầu tiên của đội cổ vũ đại học Chiết Giang,
nhìn thành viên hai đội bước ra sân.
Đội cổ
vũ của đại học Bắc Kinh ở ngay đối diện đội cổ vũ của trường đại học Chiết
Giang, không ít thành viên trong hội sinh viên trường Bắc Kinh, thậm chí có
người cách Tiểu Niên cả một sân bóng cũng chào cô: “Này, chào em gái Kiều Hoài
Ninh!”.
Lâm
Tiểu Niên