
thân duỗi thẳng, hình như cô ấy
đang khóc.
Lâm
Tiểu Niên đến bên giường Quan Lan: “Làm sao thế?’.
Quan
Lan không thèm để ý đến cô, càng khóc to hơn.
Thẩm
Tam Nguyệt từ nhà tắm đi ra, nháy mắt với Lâm Tiểu Niên một cái, ra hiệu cho cô
ra ngoài.
Lâm
Tiểu Niên thấy mơ hồ, cùng Thẩm Tam Nguyệt ra khỏi phòng ký túc.
Ra đến
hành lang, Thẩm Tam Nguyệt nói nhỏ với cô ấy: “Quan Lan phỏng vấn không được,
nên mới khóc.”
“Chỉ vì
thế thôi sao?” Lâm Tiểu Niên vẫn chưa hiểu tại sao phải khóc.
“Cậu
cảm thấy chẳng có gì, nhưng cô ấy cho đó là việc lớn!” Thẩm Tam Nguyệt bám vào
vai cô, hỏi: “Thế cậu sao rồi, có được không?”.
Lâm
Tiểu Niên gật gật đầu: “Tất nhiên là qua rồi. Tô Bắc Hải nhà cậu là giám khảo,
nếu không cho mình qua, mình sẽ bóp chết cậu!”. Cô cố tình lấy bàn tay bóp chặt
vào vai Tam Nguyệt.
Có vài
chuyện, không phải khóc có thể thay đổi được, sau khi tên của thành viên mới
xuất hiện. Tên của Lâm Tiểu Niên xuất hiện, không phải tên Quan Lan. Do đó, mấy
ngày liền Quan Lan không nói với Lâm Tiểu Niên một lời nào.
Lâm
Tiểu Niên giống như một đứa trẻ mắc lỗi, lúc ở ký túc cô luôn luôn phải chú ý
đến hành động và lời nói của mình.
Thẩm
Tam Nguyệt và Cát Ngôn có lúc thấy không thoải mái, liền nói: “Được rồi, Tiểu
Niên à, đây không phải là lỗi của cậu!”.
Lâm
Tiểu Niên khẽ mỉm cười, nói: “Không sao đâu, mình chỉ không muốn Quan Lan buồn
thôi.”
Thoắt
một cái đã đến Tết tây, theo thông lệ của trường đại học Chiết Giang, hàng năm
hội sinh viên đều chuẩn bị bữa tiệc năm mới.
Lâm
Tiểu Niên là thành viên mới, khi đã tham gia, đương nhiên sẽ rất bận.
Tết tây
đúng vào thứ Sáu, Kiều Hoài Ninh gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Niên, nói: “Trước
Tết tây vài ngày, đài truyền hình đã gửi MP3 qua rồi. Anh sẽ gửi cho em, coi
như đây là món quà Tết tây anh tặng em nhé.”
“Được
ạ, vừa hay tối nay trường em tổ chức một bữa tiệc, anh qua đây cùng đi nhé. Em
mời anh đi ăn lẩu ở nhà ăn số 3.”
“Cứ như
vậy nhé!” Kiều Hoài Ninh dường như rất vui.
Buổi
chiều, khi Kiều Hoài Ninh đến đại học Chiết Giang, Lâm Tiểu Niên đã đợi trước
cửa từ rất sớm.
Gió rất
to, cô mặc một chiếc áo nhung dày, đội một chiếc mũ lông cừu chống rét, toàn
thân được bao bọc ấm áp xung quanh, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, vì thế cô nhảy tại
chỗ, tự làm cho mình ấm lên, giống như một chú thỏ con.
Vu Hữu
Dư lái chiếc Lamborghini hiên ngang vào cổng trường, thoáng cái đã nhìn thấy
Lâm Tiểu Niên, ban đầu anh muốn gọi cô, nói cho cô biết chiếc khăn quàng cổ sắp
bị cô giẫm lên. Thế nhưng, không phải chờ anh lên tiếng, cô bị vấp ngã. Cô ngã
giống như một con chim cánh cụt dễ thương, đang cuộn tròn, lăn trên mặt đất.
Vu Hữu
Dư không nhịn được, liền bật cười.
Thấy
anh cười, người bảo vệ đang thu phí xe cũng dừng lại, nhìn theo và bật cười.
Lâm Tiểu Niên đứng dậy, phủi hết bụi trên người, nhìn xung quanh xem mình có bị
ai nhìn thấy không, ngã ở trước cổng trường là một việc rất xấu hổ, cô hy vọng
sẽ không ai nhìn thấy cô ngã.
Cô bắt
gặp nụ cười ngặt nghẽo của Vu Hữu Dư. Nhìn thấy thế, suýt nữa cô cắn phải lưỡi
của mình.
Nếu
không phải Kiều Hoài Ninh kịp thời đến, Lâm Tiểu Niên sẽ xông đến chất vấn Vu
Hữu Dư: “Cười cái gì hả anh kia?!”.
Thật
khéo quá, lúc này, Kiều Hoài Ninh từ trên cầu đi xuống, đứng đằng sau cô gọi to
“Niên Niên!” khiến cho tất cả giận dữ trong lòng Lâm Tiểu Niên tan biến.
Giọng
nói của anh khiến cho cô như bừng tỉnh. Vì vậy, cô ngẩng cao đầu nhìn Vu Hữu
Dư, thái độ như muốn thách thức, không thèm để ý!
Kiều
Hoài Ninh thấy Lâm Tiểu Niên giẫm lên chiếc khăn quàng cổ dưới đất, anh gập
người, nhặt lên, phủi sạch bụi và quàng lên cổ cô, bàn tay anh nhẹ nhàng phủi
sạch bụi ở vạt áo cô, quan tâm hỏi: “Sao thế, sao lại bẩn thế này?”. Lâm Tiểu
Niên làm nhăn mặt, lè lưỡi nói: “Em bị ngã xuống đất.”
Kiều
Hoài Ninh cười, nói: “Lớn thế này mà vẫn còn nghịch!”.
Vu Hữu
Dư chỉ muốn xem cho vui, nhưng, xem đến phút cuối cùng vẫn cảm thấy nhạt nhẽo.
Anh đạp
mạnh chân ga của xe, xe chạy một quãng xa.
Anh cảm
thấy dường như bị nghẹt thở, thở không ra hơi.
Món lẩu
ở nhà ăn số 3 có thuốc bắc, mùi thơm nồng của thảo dược.
Lâm
Tiểu Niên ăn không quen, nên bình thường cô không đến, nhưng vì Kiều Hoài Ninh
thích ăn, nên cô đã chọn nhà ăn số 3 mời anh, đồ ăn đã được đưa lên, đột nhiên
điện thoại của Kiều Hoài Ninh reo lên.
Anh lấy
điện thoại ra xem, nói: “Là Tiểu Phi.”
“Anh
mau nghe đi.” Lâm Tiểu Niên giục anh: “Nhân tiện anh hỏi xem chị Âu Dương có
đến ăn cùng chúng ta không.” Nói xong câu đó, Lâm Tiểu Niên tự mắng mình không
thật lòng.
Kiều
Hoài Ninh cầm điện thoại, do dự một lúc, điều này khiến cho Lâm Tiểu Niên cảm
thấy được an ủi chút ít.
Âu
Dương Phi nói qua điện thoại rằng cô ấy đang trên đường đến đại học Chiết
Giang.
“Bọn
anh có phải đợi em cùng ăn không?” Kiều Hoài Ninh nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù
Âu Dương Phi nói không cần, nhưng Lâm Tiểu Niên vẫn chưa động đũa, cô nói: “Đợi
chị Âu Dương đến mình cùng ăn nhé!”.
Kiều
Hoài Ninh cười: “Tiểu nha đầu thực sự đã hiểu chuyện rồi đó.”