
lỏng: “Tiểu Niên?”
“Đúng vậy, ây dà, không nói với cậu nữa. Cậu lúc nào
cũng hiểu lầm cô ấy.” Cát Ngôn vừa nói, vừa vui vẻ ngân nga một điệu nhạc.
Thẩm Tam Nguyệt cảm thấy buồn, chán nản nói: “Ai nói
mình hiểu lầm cô ấy?”.
Khi Lâm Tiểu Niên và Cát Ngôn vội vàng đến cổng trường
tập hợp, Vu Hữu Dư đợi lâu mất hết kiên nhẫn, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, nói
với nam sinh đến cùng mình trước đó: “Bọn họ không tới thì chúng ta sẽ đi.”
“Đã nói mấy lần rồi, thế mà có thấy cậu đi đâu.” Nam
sinh nháy nháy mắt, ra vẻ bí hiểm.
“Sao con gái làm việc gì cũng lề mề vậy nhỉ?”.
“Không phải người ta lề mề mà là cậu đến quá sớm.” Ánh
mắt nam sinh hướng về phía tòa nhà ký túc xá nữ, từ xa nhìn thấy Cát Ngôn và
Lâm Tiểu Niên đang đi tới, nói nhỏ: “Đi thôi.”
Vu Hữu Dư đang muốn hỏi tại sao hai người họ lại tới
muộn như vậy, vừa quay đầu lại nhìn thấy Lâm Tiểu Niên trang điểm nhẹ nhàng,
bất giác nở nụ cười, chào hỏi hai người: “Chúng ta đi thôi, lên xe đi, đã hơn
sáu giờ rồi, đến muộn sẽ không tìm được chỗ tốt đâu.”
Có thể thấy được thái độ khiêm nhường của Vu công tử
thật không dễ.
Nam sinh tên Bành Hưng cũng vẫy tay chào Cát Ngôn, lúc
đó, mặt Cát Ngôn đỏ lên. Từ trước đến giờ, Lâm Tiểu Niên chưa bao giờ trông
thấy Cát Ngôn như vậy. Cô nhìn Bành Hưng rồi lại nhìn Cát Ngôn, dường như đã
hiểu ra điều gì đó.
Không khí trên xe rất vui vẻ, mọi người cười cười nói
nói. Vu Hữu Dư chầm chậm lái xe về hướng rạp chiếu phim.
Không biết vì sao Bành Hưng và Cát Ngôn nói đến chủ
lực đội bóng rổ hội sinh viên đại học Bắc Kinh. Cát Ngôn cười nói với Lâm Tiểu
Niên: “Anh Hoài Ninh nhà cậu quả nhiên rất nổi tiếng!”.
Câu nói này khiến Lâm Tiểu Niên bần thần một lúc lâu.
Vu Hữu Dư để ý thấy nét mặt Tiểu Niên, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót.
Vốn đã đến muộn, lại thêm bị tắc đường, khi bốn người
đến rạp chiếu phim, bộ phim đã bắt đầu.
Người trong rạp không quá đông, vẫn còn không ít chỗ
trống.
Lâm Tiểu Niên nhìn vẻ trầm tư của Vu Hữu Dư, có chút
sợ hãi, đàng hỏi Bành Hưng: “Sư huynh, chúng ta ngồi phía nào?” Lâm Tiểu Niên
có gặp qua Bành Hưng mấy lần, nhưng không quen lắm, chỉ biết anh ta ở cùng
phòng với Vu Hữu Dư.
“Ngồi phía nào cũng được.” Bành Hưng nói, rồi tìm ở
phía trên một hàng ghế còn trống, cùng Vu Hữu Dư ngồi xuống, không quan tâm Lâm
Tiểu Niên vẫn chưa tìm được chỗ ngồi đang kéo tay Cát Ngôn đến một hàng ghế còn
trống ở giữa, cách chỗ đó khá xa.
Ánh sáng trong rạp rất yếu, chỉ khi trên màn hình hiện
lên màu sắc tươi sáng, mới có cơ hội nhìn rõ những người xung quanh.
Cát Ngôn chốc chốc lại quay snag nhìn Bành Hưng, nhưng
phát hiện ra một ánh mắt khác đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Cô đưa tay huých vào Lâm Tiểu Niên, nói nhỏ: “Vu công
tử sao cứ nhìn chằm chằm về phía bọn mình vậy?”.
Lâm Tiểu Niên đang chăm chú xem phim, nghe Cát Ngôn
nói, không kìm được, quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt của Vu Hữu Dư. Trong
ánh sáng mờ mờ, tia sáng lóe lên từ màn hình khiến đôi mắt anh càng sâu hơn.
Không biết tại sao, nhìn ánh mắt anh như vậy, cô bỗng
thấy mình mất tự tin và có phần sợ hãi. Cô vội vàng quay đầu đi, vờ chú tâm xem
phim.
Khi bộ phim chiếu được một nửa, Vu Hữu Dư cuối cùng
không thể ngồi thêm được nữa, rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Lâm Tiểu Niên,
kéo cô ra ngoài.
“Anh làm gì vậy?” Cô không dám to tiếng phản kháng,
chỉ có thể cố gắng tìm cách thoát khỏi tay anh.
“Anh có chuyện cần nói với em.” Anh cao lớn, khỏe
mạnh, cô không thể nào thoát khỏi tay anh, đành để anh kéo ra ngoài.
Bên ngoài rạp chiếu phim rất sáng, Lâm Tiểu Niên bị
lóa mắt, cô nhắm mắt lại, một lúc sau mới nhìn rõ khuôn mặt sa sầm của Vu Hữu
Dư.
“Sư huynh, sao vậy?” Mặc dù tính cách không tốt lắm,
nhưng cơ bản có thể xem anh là người lương thiện, huống hồ anh đối xử với cô
không tệ, cô sớm đã coi anh là bạn, vì vậy có quan tâm một chút cũng là việc
nên làm.
Vu Hữu Dư quan sát khuôn mặt cô, nhìn rất kỹ, rất chăm
chú, giống như đang cố gắng tìm trên mặt cô có chỗ nào không cân xứng không
vậy, nhưng có vẻ giống như anh đang suy nghĩ vấn đề gì đó…
Lúc này, Lâm Tiểu Niên mới nhớ ra, khi ở ký túc xá,
Cát Ngôn lấy cô làm vật thí nghiệm, tô lên môi cô một lớp son đỏ, mặc dù cô đã
hết sức lau đi, nhưng vẫn còn chút vết tích.
Cô xấu hổ mím môi lại, muốn lớp son trên môi nhạt đi
chút nữa.
Hành động nhỏ của Lâm Tiểu Niên khiến cho Vu Hữu Dư mơ
tưởng. Anh vẫn còn nhớ hương thơm và sự mềm mại của đôi môi cô, mặc dù chỉ là
một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng khiến anh mãi mãi không thể
nào quên.
Anh nuốt nước bọt, kìm nén niềm vui đang nhảy rộn ràng
trong tim. Tất cả những suy nghĩ của anh lại tập trung vào khuôn mặt nhỏ xinh
xắn kia. Cô không phải là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp, nhưng lại là cô gái
đáng yêu nhất, và là người khiến anh khó đối phó nhất.
Có những lúc anh cho rằng, anh chỉ bị vẻ ngoài của cô
mê hoặc. Nhưng mãi sau này, anh mới phát hiện, cái mê hoặc anh không phải chỉ
là khuôn mặt xinh đẹp của cô mà là trái tim trong sáng của cô. Tính cách đơn
giản toát l