
cười: “Chẳng lẽ em vẫn không thấy đói?”.
Cô đương nhiên là rất đói, đói từ lâu rồi, chỉ là
không nói ra mà thôi.
Lâm Tiểu Niên nhìn chằm chằm vào chỗ đồ ăn vặt mà bình
thường cô thích ăn, hỏi đi hỏi lại: “Vu sư huynh, những thứ này có đúng là đều
dành cho em không?”.
Vu Hữu Dư trang trọng nói: “Đương nhiên là dành cho em
rồi.”
Thế là Lâm Tiểu Niên đường đường chính chính ngồi ăn,
cái bụng của cô no căng, vừa ăn vừa tán thưởng: “Xã hội chủ nghĩa muôn năm! Ăn
no, ngủ kỹ, người tốt được báo đáp.”
Vu Hữu Dư nghe không hiểu, hỏi: “Em đang nói linh tinh
cái gì thế?”.
Lâm Tiểu Niên trịnh trọng giải thích: “Em nhường cho
anh ăn mỳ, bây giờ anh mua cho em ăn bánh và sôcôla, chẳng phải là người tốt
được báo đáp sao?”.
“Nhưng anh chưa hề nói mời em ăn không!” Vu Hữu Dư lại
tỏ vẻ giảo hoạt.
Lâm Tiểu Niên nghe xong, miếng bánh đang ăn bị mắc
nghẹn trong cổ họng, suýt nữa nghẹt thở. Vu Hữu Dư vội giúp cô mở chai nước
khoáng, đưa cho cô.
Anh vỗ vỗ lưng cô, nói: “Em kích động cái gì vậy?”.
“Không cho ăn không, sao không nói trước chứ?”. Lâm
Tiểu Niên trả chiếc bánh đã ăn được một nửa về lại chỗ cũ.
Vu Hữu Dư phá lên cười: “Thiên hạ làm gì có bữa ăn
trưa miễn phí, lại càng không có bữa ăn tối miễn phí!”.
“Chẳng phải anh cũng ăn mỳ của em sao?” Lâm Tiểu Niên
dùng lý lẽ tranh luận với anh.
“Anh là do bất cẩn ăn mất, không phải cố ý, sau đó đã
trả lại cho em, là do em không cần đấy chứ!” Vu Hữu Dư tỏ ra mình vô tội. Lâm
Tiểu Niên phẫn nộ: “Trả lại cho anh là được chứ gì?!”.
Anh làm ra vẻ muốn làm khó cô, chép miệng: “Như vậy,
em vẫn phải bồi thường thời gian và công sức anh đi mua.” Vu Hữu Dư đã tính kỹ,
phải làm cho cô gái trắng trẻo này đen đi một chút, sao có thể chỉ bắt cô bỏ ra
chút tài sản nhỏ là được?
Chuyện này là thế nào vậy? Thời gian và công sức thì
đền kiểu gì được chứ? Lâm Tiểu Niên cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra:
“Anh cố ý phải không?”.
Vu Hữu Dư lắc đầu, kiên quyết nói: “Không phải!”.
Kết quả cuộc tranh luận là: Đến thành phố Cáp Nhĩ Tân,
Lâm Tiểu Niên phải làm hướng dẫn viên du lịch cho Vu công tử.
“Đến địa bàn nhà em, anh không sợ em sẽ bán anh à?”
Lâm Tiểu Niên đe dọa.
Vu công tử cười: “Bán anh? Anh không sợ, đến lúc đó
anh sẽ giúp em đếm tiền!” Nói xong, anh cầm nửa chiếc bánh khi nãy Lâm Tiểu
Niên ăn dở, đưa vào miệng, còn không quên hỏi cô: “Em có ăn nữa hay không? Xem
ra em không đói thật!”.
“Đó là của em!” Lâm Tiểu Niên muốn cướp lại nhưng đã
không còn kịp nữa, mắt nhìn trừng trừng miếng bánh bị nuốt gọn trong miệng anh.
Tàu chạy rất nhanh, bên ngoài cửa sổ bóng tối xuất
hiện bao trùm xung quanh. Đèn chiếu sáng ngoài hành lang bị tắt, trong các toa
dần yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng xe lửa xình xịch, xình xịch di chuyển, nghe
vừa nhàm chán, vừa đơn điệu, khiến cho hành khách cảm thấy buồn ngủ.
Vu Hữu Dư đưa chiếc PSP cho Lâm Tiểu Niên mượn chơi
trò chơi điện tử, còn mình lại đeo tai nghe MP3.
Lâm Tiểu Niên chơi mãi, chơi mãi, bắt đầu buồn ngủ,
cuối cùng tựa vào ghế ngủ một giấc.
Nghe tiếng cô thở đều đều, nhìn miệng cô hơi hé mở, Vu
Hữu Dư thực sự không thể rời mắt được. Trong toa xe khá lạnh, anh khoác áo
khoác cho cô, tránh để cô bị nhiễm lạnh, sau đó trở về chỗ ngồi, nhắm mắt cho
thần kinh nghỉ ngơi một chút.
Vu Hữu Dư khẽ cười. Anh nghĩ liệu có phải mình bị
trúng tà hay không, nếu không tại sao lại vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm một cô gái
không quá xinh đẹp, không dịu dàng, không nghe lời lâu đến như vậy?
Nửa đêm, Lâm Tiểu Niên tỉnh dậy, trong toa xe đặc một
thứ ánh sáng màu vàng cam, rất âm u, khiến cho đầu óc con người cũng mơ màng
theo.
Cô hé mắt, nhìn sang Vu Hữu Dư ngồi bên cạnh. Anh vẫn
chưa ngủ, đeo tai nghe, chăm chú nghe nhạc, mắt hơi nhắm, người khẽ lắc lư.
Dáng người anh vốn đã cao, nằm trên chiếc ghế cứng, chân không duỗi ra được,
dường như rất chật chội và khó chịu.
“Sư huynh, tàu đến đâu rồi?”
“Vẫn còn xa lắm.” Anh nghe nhạc cũng thấy chán, liền
cất chiếc MP3 đi, lấy từ trong ba lô ra một lon bia, lắc lắc trước mặt Lâm Tiểu
Niên: “Có muốn uống một chút không?”.
Cô cho rằng đó là loại bia hoa quả bình thường mình
vẫn uống, mơ mơ màng màng gật đầu: “Được!”.
Vu Hữu Dư còn lôi ra một túi hạt dẻ cười và một túi
hạt cây phỉ đưa cho cô: “Ăn kèm cái này nữa.”
Trên hành trình dài, cô không có gì để tiêu khiển, chỉ
có thể ngồi uống bia, nói chuyện với Vu công tử.
Nhưng họ nói chuyện hơi to, ông cụ ngủ ở giường phía
trên Lâm Tiểu Niên hắng giọng một tiếng. Lâm Tiểu Niên vội vàng ngừng chuyện.
Vu Hữu Dư khẽ cười, sau đó, hai người đều ngồi cạnh
giường, thì thầm trò chuyện.
Hơi thở của cô ấm áp, phả vào cổ anh buồn buồn, giống
như có con kiến đang bò trong lòng anh vậy.
Lâm Tiểu Niên vẫn không phát hiện anh đang mất tập
trung, tiếp tục kể cho anh nghe những chuyện hồi nhỏ của mình, cô nói: “Nếu
không có Kiều Hoài Ninh, em đã bị ngã xuống hồ chết đuối rồi. Lúc đó, anh ấy
không hề nghĩ mình không biết bơi, đưa em từ dưới hồ lên, đợi khô người rồi mới
đưa em về nhà…”
“Cho nên lần đó, em mới không m