
ở đó đề đông kín người. Vu Hữu Dư kéo Lâm Tiểu Niên từ sân
vận động đi tới đó, vừa đi vừa nói: “Anh có thể dùng tiền của em để tự mời mình
ăn một que kem không?”.
“Nếu anh hứa sau này không gây chuyện xấu, em nghĩ
cũng không có vấn đề gì cả!” Lâm Tiểu Niên vỗ vỗ vào túi tiền lẻ, có lẽ do bên
trong có tiền xu nên phát ra tiếng kêu leng keng.
“Nếu em không giống như con bò lạc nữa, anh nghĩ anh
cũng không có nhiều cơ hội để gây chuyện nữa. Nếu em không kiêu ngạo như vậy,
anh khẳng định mình sẽ không đối đầu gay gắt với em nữa. Nếu em không vô tâm
thờ ơ như vậy, anh cũng sẽ không…”
“Anh có định ăn kem nữa hay không đây?”. Lâm Tiểu Niên
phát hiện, cô và Vu Hữu Dư thật sự không thể ngồi với nhau lâu được, ngay cả ăn
một que kem cũng phải cãi nhau cả buổi tối.
Đây là lần đầu tiên Vu công tử cầm một que kem, vừa đi
vừa ăn trong vườn trường, bên cạnh có thêm Lâm Tiểu Niên, một cảnh tượng hiếm
thấy. Cho nên, những chỗ họ đi qua, mọi người đều nhìn theo.
Lâm Tiểu Niên chủ động kéo dài khoảng cách với anh,
nhưng anh cố ý dừng lại đợi cô. Anh gọi: “Rùa con, nếu không đi nhanh lên, ký
túc xá sắp đến giờ tắt điện rồi đấy!”.
Cô nhìn đồng hồ, chỉ còn hai, ba phút nữa, thế là vội
sải chân chạy nhanh về ký túc xá, khiến anh ở đằng sau cười vang.
Trong ký túc xá vẫn im lặng như lúc trước. Cát Ngôn
thấy cô về liền nói: “Anh Hoài Ninh nhà cậu trên QQ đợi cậu cả buổi tối, vừa
mới out xong.”
Lâm Tiểu Niên vội vàng ăn hết que kem trong tay, miệng
ngậm đầy một miếng vội vàng mở QQ. Điều làm cô thất vọng là, biểu tượng chiếc
bánh Tết Niên Cao đã tắt đèn.
“Đã đợi suốt một buổi tối, vì sao lại không thể đợi
thêm mấy phút nữa chứ?” Cô khẽ oán trách.
Bên dưới ký túc xá dán thông báo, hội sinh viên sẽ đến
kiểm tra đột xuất tình hình thực hiện vệ sinh ở các phòng trong ký túc xá, yêu
cầu các phòng chuẩn bị tốt.
Gần tới giờ lên lớp, Lâm Tiểu Niên sắp xếp lại giường
nằm và bàn học, phát hiện trên giá sách còn một cuốn “Nhập môn nhiếp ảnh” của
Quan Lan. Đó là cuốn tạp chí cách đây rất lâu Quan Lan đã có lần cho cô mượn
xem, còn nói nó sẽ giúp cô bồi dưỡng khiếu thẩm mỹ, nâng cao trình độ tu dưỡng
thẩm mỹ. Khi đó cô vốn định tập trung đọc xong cuốn tạp chí, nhưng sau đó lật
được mấy trang lại đặt xuống, không đả động gì đến nữa.
Cô nhét cuốn tạp chí vào giá sách của Quan Lan. Quan
Lan rất chú ý sắp xếp sách vở, không cho bất kỳ ai động tới giá sách của mình.
Vì vậy, Lâm Tiểu Niên rất tỉ mỉ, cẩn thận, sợ làm lộn xộn thứ tự trên giá sách.
Trên giá sách của Quan Lan còn có một cuốn tạp chí
nhiếp ảnh phần gáy hơi chìa ra. Lâm Tiểu Niên cho rằng, đó là do vừa rồi cô
không cẩn thận, cô muốn giúp Quan Lan xếp lại.
Lâm Tiểu Niên không thể ngờ được Quan Lan lại kẹp tiền
trong cuốn tạp chí đó. Mười lăm tờ tiền một trăm tệ, không thiếu một tờ, khiến
cho cuốn tạp chí này dày hơn bình thường khá nhiều.
Một nghìn năm trăm tệ mà Quan Lan tuyên bố bị mất, rõ
ràng để trong cuốn tạp chí của cô ấy…
Giờ học buổi sáng, Lâm Tiểu Niên bị nháy mắt liên tục,
xoa mấy lần không thấy hiệu quả, cuối cùng đành dùng tay che lại.
Bạn học ngồi bên cạnh cười: “Cậu làm thế sẽ che hết cả
vận may phát tài đấy.”
“Ai bảo nháy mắt là có vận may phát tài vậy? Ngộ nhỡ
là tai họa thì sao?” Cô dùng sức ấn vào huyệt thái dương, lấy ngón tay day day,
trông giống như một con gấu trúc: “Chắc không phải là điềm dự báo kết quả thi
tin học sắp tới của mình không đạt đấy chứ?”.
“Nếu lần thi tin học này cậu không đạt thì cả lớp mình
không cần phải thi nữa.”
Buổi chiều không lên lớp, Lâm Tiểu Niên đến phòng tự
học giết thời gian.
Cô vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Kiều Hoài Ninh: “Sao
anh đột nhiên bị cảm thế? Còn yếu hơn cả em nữa!”.
“Anh chơi bóng rổ, bị nhiễm lạnh.” Anh nhanh chóng gửi
tin trả lời cô, sau đó nhắn tiếp: “Gần đây em bận lắm à? Sao không thấy em lên
mạng?”.
Cô ngẫm nghĩ, trả lời anh: “Vâng, em sắp thi rồi! Môn
tin học, môn tiếng Anh… Em phải ôn rất nhiều bài.” Cô gõ chữ chậm, ngay cả dùng
di động gửi tin nhắn cũng chậm, chỉ mấy chữ như vậy mà bấm trên suốt đường đi.
Vu Hữu Dư đứng ở cầu thang, từ xa trông thấy Lâm
Tiểu Niên, cô đang đi về phía anh, anh cũng không chào cô.
Lâm Tiểu Niên cũng không chú ý đến anh, cứ cúi đầu đi,
liền đâm sầm vào “bức tường người”.
Cô cúi đầu rất thành khẩn nói với “bức tường” câu “xin
lỗi”, sau đó lại tiếp tục vừa đi vừa gửi tin nhắn.
Thế nhưng “bức tường” không chịu để yên, gọi: “Em ra
ngoài mà quên không mang theo mắt hả?”.
Anh giận cô đầu óc cứ để đâu đâu, liền kéo cô lại,
tiến hành giáo dục tư tưởng chính trị: “Em có biết ra đường đi như thế rất nguy
hiểm không? Ngộ nhỡ bị đụng ngã, lăn từ cầu thang xuống, hậu quả thế nào, em có
nghĩ đến không?”.
Lâm Tiểu Niên vẫn cúi đầu, khẽ phản bác lại: “Em phải
là quả bóng đâu, làm sao có thể lăn được?!”.
“Này, đã sai rồi lại còn lẻo mép!” Anh khí thế bừng
bừng, trông điệu bộ thì đúng là đang lên lớp người khác.
“Chẳng trách cả buổi sáng bị nháy mắt.” Cô thao thao
tự nói.
“Em bị nháy mắt thì có liên quan gì đến anh?” Anh