Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322711

Bình chọn: 10.00/10/271 lượt.

Lâm Tiểu Niên uống một

ngụm rồi cười: “Tiểu Tam là người hiểu mình nhất, vẫn còn nhớ mình thích hồng

trà lạnh.”

“Nhớ gì

chứ, đồ uống chúng ta mang theo ngoài hồng trà lạnh thì vẫn là hồng trà lanh!”

Thẩm Tam Nguyệt không thích đồ uống ngọt, đi đến đâu cũng tìm nước khoáng,

nhưng không tìm thấy.

“Hồng

trà lạnh để giải khát.” Lâm Tiểu Niên cười nhìn Chu Hiểu Úy đang ngồi đối diện

mình, đồ uống do cô ấy phụ trách mua.

“Mọi

người đừng nhìn tôi, hồng trà lạnh đều do anh Vu bảo mua, tôi nói mua nước

khoáng, nhưng anh ấy nói không cần.” Chu Hiểu Úy biết Thẩm Tam Nguyệt là bạn

gái của Tô Bắc Hải, không thể đắc tội, vội vàng giải thích rõ ràng.

Thẩm

Tam Nguyệt chớp chớp mắt: “Anh Vu bắt đầu thích uống hồng trà lạnh từ bao giờ

vậy?”.

Lâm

Tiểu Niên cướp chai nước uống trong tay cô: “Thật nhiều chuyện, muốn uống nước

khoáng thì đi tìm Tô Bắc Hải nhà cậu đi.”

Lúc xuống

tàu, đã có vài chiếc xe ngựa của mấy bác nông dân đang đứng đợi ngoài ga tàu,

muốn đưa bọn họ đến nông trại của ký túc xá.

Vu Hữu

Dư đưa túi xách của anh cho Lâm Tiểu Niên: “Cầm hộ anh.”

Lâm

Tiểu Niên không cầm: “Dựa vào cái gì mà phải cầm hộ anh?”.

“Tôn

trọng sư trưởng chứ sao.” Vu Hữu Dư nhún vai.

“Xin

lỗi, tôi chưa bao giờ kính trọng một đàn anh chỉ biết ức hiếp bắt nạt kẻ yếu.”

Lâm Tiểu Niên ngẩng đầu, bước lên phía trước.

Nhưng

đi được một đoạn, lúc quay đầu lại mới phát hiện, Vu Hữu Dư ngoài xách túi

xách, còn bê một thùng nước uống, chiếc túi lắc lư bên cạnh chân anh, trông rất

khó khăn, khổ sở, vài lần chiếc túi va phải chân anh.

Lâm

Tiểu Niên nhìn thấy không thuận mắt, liền chạy đến bên cạnh anh, đỡ hộ chiếc

túi trong tay anh, khoác lên vai mình.

Vu Hữu

Dư nhìn cô cười: “Không phải không giúp anh cầm hay sao?”.

Lâm

Tiểu Niên cằn nhằn: “Chẳng qua cũng vì thùng hồng trà lạnh này thôi.”

Trên xe

ngựa, Vu Hữu Dư đã phân phòng cho mọi người, Thẩm Tam Nguyệt cùng Lâm Tiểu

Niên, Tô Bắc Hải và Vu Hữu Dư, Tiết Băng và Nguyễn Tình Không…

“Bọn họ

tại sao có thể một nam một nữ ở một phòng?” Có bạn không ngại đã hỏi như vậy.

“Tôi

phải ở cùng một phòng với hoa khôi Chu Hiểu Úy!” Trên xe ầm ĩ cả lên.

Vu Hữu

Dư vẻ mặt tươi cười nhưng bên trong không vui vẻ chút nào, nói: “Cậu cùng Chu

Hiểu Úy ở cùng một phòng không được sự cho phép của pháp luật!”

Mặc dù

nơi đây là nông trại, nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ. Đằng trước và đằng sau nhà

đều trồng một cây đào rất lớn, đây là thời điểm cây đào ra hoa rực rỡ, nhìn từ

xa, một màu hồng phấn rất đẹp, giống như những áng mây rực rỡ.

Lâm

Tiểu Niên thích thú, đứng ngây người trong phòng một lúc, đặt hành lý xuống, ra

ngoài tìm ngắm hoa.

Lúc đó,

mọi người đều đang ở trong phòng thu xếp hành lý, không để ý cô chạy ra ngoài

một mình.

Cô cẩn

thận men theo hàng rào sau vườn, xuyên qua hàng rào đó sang một vườn khác.

Dưới

gốc cây đào có một đám hoa dại, có rất nhiều loại hoa, màu sắc rực rỡ, từng

bông hoa đang đua nở, một cảnh sắc rất đẹp, vừa rực rỡ vừa ngát hương.

Cô khẽ

ngắt một bông đinh hương màu tím nhạt cài lên mái tóc, đột nhiên cảm thấy mình

giống như một cô thôn nữ chính hiệu. Nếu như thêm một bài hát quen thuộc “Nơi

hoa đào nở” càng hợp cảnh càng hợp tình.

Trong

vườn đào có mấy con mèo chạy đi chạy lại, dường như đang chơi trò đuổi bắt với

con người, bất ngờ va vào chân cô, khiến cho cô cười to, chơi đuổi bắt với

chúng rất vui.

Cùng

bọn mèo chơi một lúc, cô lại chạy đến vườn khác đuổi những chú gà con lông mượt

như tơ, chạy qua mấy vườn rau, chạy mãi chạy mãi, đến lúc mệt phờ rồi mới dừng

lại.

Chính

lúc này, trong nông trại đang xảy ra chuyện.

Thẩm

Tam Nguyệt, người đầu tiên phát hiện ra Lâm Tiểu Niên không có mặt ở đó, đã gọi

điện thoại cho cô, nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong cặp để ở trên giường

mới biết cô không mang điện thoại theo. Đợi một lúc lâu sau, vẫn không thấy cô

trở về, do đó liền đi tìm Tô Bắc Hải.

Tô Bắc

Hải ở cùng phòng với Vu Hữu Dư, lúc đó Tô Bắc Hải đang luyện điệu ballroom

trong phòng, Vu Hữu Dư đang dựa đầu vào đầu giường chơi điện tử trên laptop.

“Có

nhìn thấy Tiểu Niên đâu không?” Thẩm Tam Nguyệt vừa hỏi, hai người họ đều dừng

lại.

“Con

rùa đó làm sao?” Giọng Vu Hữu Dư có phần lo lắng.

“Cô ấy

ra ngoài đã hơn một giờ mà không thấy quay về, điện thoại cũng không mang

theo.” Thẩm Tam Nguyệt lo lắng.

Vu Hữu

Dư gập máy tính lại, lập tức đứng dậy: “Để anh đi tìm xem sao!”.

“Mình

cũng đi!” Tô Bắc Hải vội vàng nói theo sau.

Lâm

Tiểu Niên không phải quên thời gian về phòng mà quên mất đường trở về.

Cô đứng

ở vườn đào trong thôn, quan sát kiến trúc giống nhau của mỗi hộ gia đình, cùng

một bố cục, thật hoa mắt, không nhận ra có sự khác biệt nào cả.

“Rốt

cuộc, cái nào mới là cái vườn mình vừa ra?” Cô tỉ mỉ phân tích, nhưng vẫn không

nhận ra.

Trời

bắt đầu tối, trong thôn, khói nghi ngút bay lên, Lâm Tiểu Niên vẫn đang do dự,

rốt cuộc nên đi theo hướng nào?

Trong

thôn có tiếng gọi vang vọng tới: “Lâm Tiểu Niên… Tiểu Niên…”. Vì khoảng cách

khá xa, Lâm Tiểu Niên trả lời vài câu nhưng vẫn không


Pair of Vintage Old School Fru