
có hồi âm, tiếng gọi đã
dần dần thưa thớt, cuối cùng cũng tan biến không một dấu tích.
Cô
không tìm thấy âm thanh đó phát ra từ đâu, chỉ có thể dựa vào trực giác của
mình tìm đến hướng có âm thanh đó. Nhưng, càng đi càng xa thôn, cô không dám
khẳng định chắc chắn con đường mình đi đúng hay sai, cho nên đành dừng lại đứng
nguyên chỗ cũ, tiếp tục quan sát.
Cô nhớ
đến một câu cô đã nói với bố mẹ mình: “Một mình con đi còn giỏi hơn hai nhà bác
học bố mẹ.” Cô cười sầu não, bây giờ xem xem, cô giỏi hơn họ ở chỗ nào? Vốn đã
nhận di truyền hoàn toàn tính mơ hồ, hay quên của bố và mẹ, không biết phương
hướng.
Trời đã
tối hẳn, đằng xa kia đã mờ mờ ảo ảo, là những cây đào đang nhảy múa trong gió
xuân, Lâm Tiểu Niên không còn cách nào thu nhỏ thân hình mình: “Lẽ nào mình lạc
giữa vùng hoang dã thế này sao?”.
“May
đây không phải là nơi nguy hiểm!” Đằng sau có tiếng nói, khiến cho Lâm Tiểu
Niên cảm thấy vui mừng, thở phào nhẹ nhõm.
Cô lập
tức quay người lại, trong màn đêm mông lung, cô đã nhìn thấy Vu Hữu Dư.
Mái tóc
vốn ngay ngắn của anh có mấy sợi che trước trán, trên mái tóc và quần áo đều
vương những cánh hoa đào, thân hình nhếch nhác, nhưng đôi mắt như đang tỏa
sáng.
Dựa vào
cá tính của Vu công tử, Lâm Tiểu Niên đoán chắc rằng mình nhất định sẽ bị phê
bình… mất tích không lý do lâu như vậy, còn khiến cho đích thân anh đi tìm,
thực là tự đặt mình vào giữa họng súng.
Nhưng
Vu Hữu Dư không làm lớn chuyện, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đi về thôi.”
Lâm
Tiểu Niên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ có phải mình đã lấy lòng dạ
tiểu nhân để đo lòng người quân tử không?
Trong
thôn đã lên đèn, mặc dù vẫn còn mờ tỏ nhưng khiến cho người ta còn có chút hy
vọng, cảm thấy nơi đây là một nơi an toàn đáng để dừng chân.
Cô lặng
lẽ theo sau anh, vừa đi vừa lắng nghe tiếng chó sủa văng vẳng trong thôn.
“Tại
sao đột nhiên chó ở đây đều sủa inh ỏi vậy?” Cô cảm thấy kì lạ, đi gần anh hơn
một chút.
“Chó
sủa?” Vu Hữu Dư nghĩ. “Nơi đây hoang sơn cùng cốc, mỗi khi đến trời tối, ma quỷ
ra ngoài dạo chơi, mắt chó rất sáng, có thể nhìn thấy những linh hồn bay lơ
lửng xung quanh đây…”
Anh lắc
lư cổ tay, mô phỏng những thi thể không đầu trong Liêu
trai chí dị, dọa Lâm Tiểu Niên khiến cô nắm chặt cổ tay anh.
“Anh
đừng bắt chước như thế…được không?” Những cơn gió lạnh rít lên từng hồi, âm thanh
đang vang lên, xung quanh toàn một màu đen, anh kể thêm một số câu chuyện về
thần, về quỷ, khiến cho cô cảm thấy hơi sợ.
“Được,
không nói nữa, không chắc bên cạnh chúng ta, họ đang bay qua bay lại. Ừm, những
điều anh biết, bọn họ đều bay qua, bay lại như thế này…”
Lâm
Tiểu Niên thấy da đầu tê lạnh, nắm chặt tay Vu Hữu Dư, chầm chậm bước từng bước
theo sát anh.
Cô đứng
ở ngoài rất lâu, tay chân đều lạnh, nhưng anh thấy rất nóng. Bàn tay anh ôm
trọn bàn tay cô, truyền chút hơi ấm, nhưng sự ấm áp ấy quá xa lạ, khiến cô thấy
sợ. Cho nên, cô vội vàng rút tay về.
Vu Hữu
Dư vừa đi vừa nói: “Bay, bay…”.
Cô run
sợ, đi sát theo sau, kéo tay anh: “Vu…Vu sư huynh…”. So với Vu Hữu Dư, cô rất
sợ đám ma quỷ không có thật đó. Cô đâu có ngờ những ý đồ xấu xa trong đầu anh
còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Lúc Lâm
Tiểu Niên và Vu Hữu Dư trở về thôn, Tô Bắc Hải đang cầm đèn pin đợi trong vườn
đào trước cổng thôn.
Tô Bắc
Hải nhìn thấy bọn họ dắt tay nhau về, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn vui vẻ
cười: “Lâm Tiểu Niên, em đi đâu vậy? Làm cho anh và Tam Nguyệt đứng ngồi không
yên, nhảy qua nhảy lại.”
“Anh
vừa là người nhảy qua nhảy lại ấy, em đâu phải một chú cún con.” Thẩm Tam
Nguyệt vừa nói vừa thăm dò Lâm Tiểu Niên và Vu Hữu Dư. Lâm Tiểu Niên nhận ra
rằng tay của mình vẫn nằm trong tay Vu Hữu Dư, cô vội vàng rút ra, lau khẽ vào
quần áo.
Nhìn
thấy hành động của cô, Vu Hữu Dư chau mày nói: “Ăn cơm xong, mọi người tập hợp
phạt người đã tự ý đi lung tung này!”.
Lâm
Tiểu Niên thầm than khổ, nhưng vẫn không quên cười thầm Vu Hữu Dư một câu: “Xem
ra, tiểu nhân rốt cuộc vẫn là tiểu nhân!”.
Vì trên
đường Vu Hữu Dư kể chuyện ma quỷ, Lâm Tiểu Niên gặp ác mộng, trong cơn mơ thấy
bị đám ma quỷ vây quanh, sau đó giật mình tỉnh giấc, không dám ngủ nữa, đôi mắt
mở trừng trừng cho tới sáng.
Trời
vừa sáng, cô đi ra ngoài rửa mặt, Nguyễn Tình Không nhìn thấy đôi mắt đen láy
của cô sưng húp lên, bèn hỏi: “Có phải lạ giường không? Tối qua không ngủ được
à!”.
Cô đành
miễn cưỡng cười đáp: “Đúng, đúng, đúng! Lạ giường!” Cô có thể không muốn thừa
nhận mình nhát gan, gặp ác mộng không dám ngủ tiếp.
Buổi
sáng, đoàn người đi công viên Thanh Long Hiệp trèo núi.
Lâm
Tiểu Niên đi rất chậm, nhưng Vu Hữu Dư vẫn chậm hơn cô, luôn đi sau cô, thậm
chí, cô dừng lại buộc lại dây giày, anh cũng dừng lại đợi cô.
“Tại
sao cứ theo em hoài vậy?”
“Em cho
rằng anh muốn đi cùng em sao?” Vu Hữu Dư bất bình nói. “Chỉ sợ đứa ngốc nào đó
lát nữa đi lạc mất, anh về trường không biết ăn nói thế nào!”.
“Anh
nói cô ấy bị ác quỷ ăn thịt mất rồi!” Lâm Tiểu Niên nhìn thấy Vu Hữu Dư, liền
nghĩ ngay đến ác mộng tối hôm qua.
Vu