
”.
“Tối
nay anh ấy có tiết hoc.” Tam Nguyệt có chút thất vọng, sau đó im lặng, tiếp tục
xem phim.
Vu Hữu
Dư đánh tennis rất hay, mặc dù Lâm Tiểu Niên được học đánh tennis chính quy mấy
năm nay, nhưng chỉ bằng một phần mười của anh, một lúc sau đã thở không ra hơi.
Vu Hữu
Dư đưa cho cô một bình hồng trà đã mở sẵn nắp: “Anh mời em uống nước.”
Lâm
Tiểu Niên nghi ngờ nhìn miệng bình trà đã được mở sẵn, không dám uống.
“Không
có độc đâu!” Anh liền uống một ngụm, sau đó đưa cho cô. Lúc này, Lâm Tiểu Niên
uống cũng không được, không uống cũng không xong. Mặc dù cô rất khát, cũng chỉ
dám nhìn bình hồng trà vẫn còn đầy ắp đó.
Nghỉ
một lúc, Vu Hữu Dư lại kéo Lâm Tiểu Niên chơi tiếp, vừa chơi vừa nói: “Sức của
em còn kém anh xa, nên luyện tập nhiều hơn, sau này phải mời anh đi đánh tennis
nhiều hơn đấy.”
Trong
lòng Lâm Tiểu Niên thầm nói: “Đừng có nằm mơ!”.
TTT
“Không
chơi nữa, về ký túc xá tắm thôi.” Vu Hữu Dư vén chiếc áo thể thao để bớt nóng,
lộ ra chiếc áo lót màu trắng, gần như có thể nhìn xuyên thấu thân hình anh.
Không
dễ gì Vu công tử mới nói không đánh nữa, Lâm Tiểu Niên cảm kích đến nổi sắp òa
khóc. Cô mệt đến nối sắp ngã nhào xuống đất, cuối cùng cũng đã được giải thoát,
sao không cảm động được cơ chứ?
Về đến
ký túc xá, Lâm Tiểu Niên ngồi trên giường không muốn động đậy, với tay lấy
chiếc điện thoại ở đầu giường.
Thẩm
Tam Nguyệt nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Lâm Tiểu
Niên, cho mình mượn điện thoại gọi cho Bắc Hải một cuộc được không.”
Thấy
Tam Nguyệt ngày thường đối tốt với cô, Lâm Tiểu Niên hào phóng nói: “Đây, cậu
cứ gọi đi. Anh Hoài Ninh nói thuê bao cả năm mà!”
Nói đến
đây, Lâm Tiểu Niên nắm chặt điện thoại một lát, cô ngây người nhìn bàn tay
trắng muốt của Thẩm Tam Nguyệt đang đón lấy chiếc điện thoại đỏ xinh xắn, tự
mình thì thầm một câu: “Hóa ra, anh ấy vốn đã không muốn quay về”.
Giọng
cô càng nói càng nhỏ, cuối cùng mím chặt môi, giọng nói có chút kinh ngạc.
TTT
“Lâm
Tiểu Niên, điện thoại của cậu kiểu gì vậy, sao lại không có sim.” Thẩm Tam
Nguyệt không gọi được, liền trả điện thoại cho cô.
“Sao có
thể như vậy?” Lâm Tiểu Niên vội vàng cầm lấy kiểm tra, không có số, thực sự
điện thoại không hiện sim.
“Vu Hữu
Dư!” Lâm Tiểu Niên tức giận hét toáng lên, sau đó bất chấp khắp người mồ hôi
nhễ nhại, chạy thẳng đến ký túc xá nam.
“Sim
điện thoại của em đâu?” Lâm Tiểu Niên đứng dưới ký túc xá, khua khua điện
thoại, hét lên với Vu Hữu Dư.
Vu Hữu
Dư hiển nhiên vừa mới tắm giặt xong, trên tóc, nước vẫn còn nhỏ từng giọt, từng
giọt, toàn thân tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu. Anh uể oải dựa vào hành lang
dưới cổng ký túc xá: “Ờ, sim của em, anh lấy ra ngoài làm mất rồi.”
“Anh?!”
Lâm Tiểu Niên hận rằng không thể đập chiếc điện thoại vào mặt anh, một chiếc
sim điện thoại ảnh hưởng gì đến anh ta, tại sao anh ta lấy ra ngoài làm mất nó
chứ.
“Bồi
thường cho em!” Cô cảm thấy phải bắt anh bồi thường thiệt hại của mình.
“Được.”
Anh nói không một chút do dự. Cô vốn cho rằng anh sẽ từ chối, nhưng ngược lại
anh rất vui vẻ đồng ý.
“Anh có
bệnh!” Cô nghĩ không ra, sao con người này lại vô vị nhạt nhẽo đến thế.
Vu Hữu
Dư hờ hững đứng dựa vào hành lang, ôm ngực, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang
đỏ ửng của cô, thở phào một hơi nói: “Hình như, anh cũng sắp ốm rồi.”
“Không
phải sắp ốm, mà bệnh nặng lắm rồi đó!” Lâm Tiểu Niên tức giận nói.
Buổi
chiều ngày thứ Hai, Lâm Tiểu Niên không đi học, vốn muốn đi cửa hàng gần trường
mua một chiếc sim điện thoại, nhưng Tô Bắc Hải lại đến tìm cô đến hội sinh viên
làm bảng thông báo.
“Có
chuyện gì vậy?” Lâm Tiểu Niên nhìn thấy nét mặt Tô Bắc Hải vừa vui vẻ vừa cảm
động, có chút kì lạ.
Tô Bắc
Hải cười thần bí: “Em đoán thử xem?”
Lâm
Tiểu Niên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn lắc đầu ngạc nhiên: “Trời sinh ra con gái thật
đần độn.”
Tô Bắc
Hải đành tuyên bố đáp án: “Trường đầu tư một khoản tiền để hội sinh viên tổ
chức một chuyến du xuân.”
Lâm
Tiểu Niên ngạc nhiên mở to mắt: “Thật sao?”
“Đương
nhiên là đúng, một lúc nữa em viết thông báo, tập hợp mọi người họp nhé.”
TTT
Lâm
Tiểu Niên chuẩn bị bút mực, cẩn thận viết nội dung thông báo.
Tô Bắc
Hải đứng bên cạnh xem cô viết, thỉnh thoảng nói với cô vài câu, nhưng một lúc
sau có một bạn học gọi anh đi, nói rằng giáo viên Đoàn Thanh niên tìm anh.
Lâm
Tiểu Niên đã luyện qua thư pháp, nhưng không thường xuyên viết, cho nên có chút
nguệch ngoạc. Mới chỉ viết một lúc, mồ hôi của cô đã ướt hết tay, nhưng vẫn
quyết không hạ bút, nhẹ nhàng lau tay vào áo len, lau xong, theo quán tính dùng
tay vuốt tóc trên trán.
Cửa văn
phòng ken két mấy tiếng, Lâm Tiểu Niên cho rằng Tô Bắc Hải quay lại, cũng không
để ý, vẫn tiếp tục viết bản thông báo của mình. Viết gần xong, đột nhiên cảm
thấy trong phòng im lặng một cách khác thường, do đó không nén nổi quay đầu
lại, lúc này mới nhìn thấy Vu Hữu Dư.
Lúc Vu
Hữu Dư bước vào, Lâm Tiểu Niên đang chuyên tâm viết chữ, nét mặt thuần khiết,
động tác thoải mái, nhẹ nhàng đưa tay, giống như đang múa