
từ sớm.
Nhưng
Vu Hữu Dư vẫn đến sớm hơn cô, ngồi ở hàng sau cùng trong phòng tự học gọi cô:
“Ây, con rùa chậm chạp, lại đây!”
Lâm
Tiểu Niên có chút phòng bị, nghĩ một lúc, hay là chọn một chỗ cách anh xa một
chút.
Vu Hữu
Dư nhìn cô, cười nói: “Vừa rồi anh cũng ngồi chỗ đó, nhưng phát hiện trong ngăn
bàn đựng sách có một con gián, chân dài hai centimet, lại có cánh, biết bay đó
…”.
Lâm
Tiểu Niên bỗng nhiên đứng bật dậy, ôm đống sách, suýt nữa hét lên thành tiếng,
lo lắng, sợ hãi hỏi: “Đâu? Ở đâu?”.
Vu Hữu
Dư chỉ tay vào chiếc bàn học gần chỗ cô đứng: “Hình như bò từ đó đến.”
Lâm
Tiểu Niên nổi hết da gà, vội vàng lùi về phía sau, lùi đến bên cạnh Vu Hữu Dư.
Cô không sợ rắn, không sợ hổ, nhưng chỉ sợ một con côn trùng nhỏ không có khả
năng tấn công, con gián. Từ nhỏ cô đã sợ nó, không hiểu tại sao.
Vu Hữu
Dư cười đắc ý, một nét mặt hả hê không thể tả nổi: “Không sao chứ, chỉ là một
con gián thôi mà?”.
Lâm
Tiểu Niên ném ánh mắt sắc lẹm về phía anh: “Có gián sao anh không nói sớm?”.
“Anh đã
nói trước với em qua đây ngồi rồi mà.” Nét mặt của Vu Hữu Dư rất dửng dưng.
Vì mấy
ngày nay không lên lớp, không ghi chép gì. Lâm Tiểu Niên tìm bạn học mượn vở
ghi bài, cô tỉ mỉ chép lại từ đầu tới cuối, thái độ rất tích cực, chăm chỉ.
Vu Hữu
Dư cứ ngồi lì bên cạnh cô nghe nhạc MP3, vừa nghe vừa nói với cô: “Nội dung
nhiều thế này thì phải tô cho xong.”
Anh
không ngừng gây ồn ào, phá rối không cho cô học, Lâm Tiểu Niên bất ngờ lườm anh
một cái.
“Đừng
liếc mắt đưa tình với anh, anh sẽ hiểu nhầm đó.”
Một câu
nói đã khiến mặt Lâm Tiểu Niên bất ngờ đỏ ửng lên, nhưng cô nghiến răng đáp:
“Tại sao mỗi lần gặp anh, em đều gặp những chuyện xui xẻo vậy?”
“Ai nói
toàn chuyện xui xẻo?” Vu Hữu Dư lục đi lục lại mấy lần trong cặp, dường như
đang chơi trò gì đó giống như một phép biến hóa, anh rút ra một vật màu đỏ.
“Nhìn xem, có phải điện thoại của em không?”.
“Sao
anh có thể tìm thấy được?” Lâm Tiểu Niên nâng niu chiếc điện thoại trong tay,
đôi mắt ánh lên một nụ cười thuần khiết. Đối với những vật mất đi có thể lấy
lại được, tâm trạng không phải chỉ có thể dùng hai chữ vui mừng đơn giản để nói
hết được.
“Bỏ ở
trong túi áo của anh.” Dường như anh nói nửa đùa nửa thật.
“Tại
sao anh không nói sớm? Làm em tìm mãi!” Lâm Tiểu Niên trách móc nhưng vẫn cảm
thấy vui, cuối cùng cũng đã tìm thấy điện thoại rồi.
“Giúp
em tìm thấy điện thoại, cảm ơn anh thế nào đây?” Nhìn cô mừng, Vu Hữu Dư không
thể bỏ lỡ mất thời cơ đòi cô trả ân.
Lâm
Tiểu Niên lập tức đề phòng, nụ cười tự nhiên biến mất: “Anh lại nghĩ ra trò đùa
kỳ quái gì nữa đây?”.
“Ây,
thái độ gì vậy.” Vu Hữu Dư bĩu môi, “Một chút báo ơn cũng không biết hay sao.”
Đây có
được tính là nợ không? Lâm Tiểu Niên im lặng, mím chặt môi không nói gì.
“Mời
anh đến sân vận động Vạn Diệp đánh tennis thì thế nào nhỉ?” Vu Hữu Dư đưa ra đề
nghị.
Lâm
Tiểu Niên nắm chặt điện thoại trong tay, đôi mắt đen láy ngước lên dò hỏi: “Chỉ
là đến sân vận động Vạn Diệp đánh tennis thôi sao?”
“Đúng,
chỉ đi đánh tennis thôi.” Vu Hữu Dư khẳng định lại.
Sân vận
động đánh tennis của trường Chiết Giang thu tiền theo giờ, mỗi giờ 20 tệ, nếu
như mang theo thẻ sinh viên, mỗi giờ chỉ mất 15 tệ.
Lâm
Tiểu Niên không phải người keo kiệt, Vu Hữu Dư đã giúp cô tìm lại vật quan
trọng như vậy, cô cũng nên cảm ơn anh chứ.
“Được,
em đi đặt chỗ trước.” Lâm Tiểu Niên vui vẻ đồng ý, vì sợ anh đổi ý.
“Ồ?”
Tuy Vu Hữu Dư ngạc nhiên nhưng anh vẫn cười nói: “Nhân tiện mang cho anh hai
bình hồng trà lạnh nhé!”.
“Đồ
tham lam!” Lâm Tiểu Niên bắt đầu trợn mắt nhìn anh.
“Đúng
rồi, giúp anh mang đi không được sao?” Giọng điêu Vu Hữu Dư rất đáng thương,
giống như một người đang tủi thân.
Lâm
Tiểu Niên đi rất nhanh, mong kịp đặt chỗ vào tối nay,
Lúc Lâm
Tiểu Niên đến phòng tự học gọi Vu Hữu Dư, anh vẫn không quên tỏ vẻ láu cá:
“Thiếu nợ anh, cũng không nhất thiết phải trả nhanh như vậy. Anh không thu lãi
đâu.”
Lâm
Tiểu Niên ném ánh mắt nghi ngờ về phía anh: “Biết đâu đêm dài lắm mộng, lẽ nào
có những người ngốc, không muốn lấy lãi sao.”
Khi Lâm
Tiểu Niên về ký túc xá thay quần áo thể dục, thuận tay để luôn điện thoại ở
phòng.
Thẩm
Tam Nguyệt đang ngồi trên ghế xem phim, thấy Lâm Tiểu Niên tiện tay để điện
thoại trên đầu giường, ngạc nhiên nói: “Cậu mua khi nào vậy? Quả thật là có
điện thoại à?”.
“Mình
không sốt, cũng không nói linh tinh mà?” Lâm Tiểu Niên cười ha ha: “Anh Hoài
Ninh cho mình mượn”.
“Lại là
anh Hoài Ninh.” Thẩm Tam Nguyệt ngạc nhiên đến ngây người, không nén nổi hỏi:
“Anh cậu đối với cậu cũng không tồi nhỉ?”.
Nhắc
đến Kiều Hoài Ninh, Lâm Tiểu Niên không tránh khỏi u buồn, từ sau lần đưa điện
thoại cho cô, mấy ngày nay không thấy anh đâu cả. Dường như anh ấy và Âu Dương
Phi đã hòa hợp trở lại, nên mới không có thời gian đến thăm cô.
Cô khẽ
cúi mắt xuống, thong thả nói: “Cũng được.”
TTT
Mãi cho
đến khi Lâm Tiểu Niên thay quần áo xong, đi ra ngoài, mới nhớ hỏi Thẩm Tam
Nguyệt: “Hôm nay sao không đi chơi với Tô Bắc Hải nhà cậu?