
n mơ hồ, há miệng không nói được thành lời.
“Vừa
rồi bọn anh chỉ đánh cược xem cô ấy có thể ở dưới nước ba mươi phút không!”
“Tại
sao đánh cược như thế? Trời lạnh thế này …” Toàn thân Lâm Tiểu Niên bị lạnh
cứng, ướt như chuột lột, giọng nói cũng lạnh theo.
Sắc mặt
Kiều Hoài Ninh từ xanh chuyển thành trắng bệch, hỏi ngược lại: “Niên Niên, em
không sao chứ?”.
Cô
ngoài hắt hơi và sắp đông cứng ra, xem ra cũng không có chuyện gì.
Vu Hữu
Dư cởi áo khoác ngoài, khoác lên người cô, nói: “Lần này em cũng dũng cảm đấy
chứ?”.
“Em…”
Lâm Tiểu Niên vốn muốn phản bác anh, nhưng Kiều Hoài Ninh ngắt lời, anh nhìn
theo cô sang phía bờ bên kia, hơi ngạc nhiên nói: “Cô gái đó có phải là quán
quân trong cuộc thi bơi lội toàn quốc cho thanh thiếu niên vào mùa đông năm
ngoái không?”.
Lần đầu
tiên Lâm Tiểu Niên thấy hành động nghĩa hiệp lại bị chế giễu thành hành động
không biết tự lượng sức mình, sau đó cô bị cảm lạnh, sốt cao mấy ngày.
Lúc hôn
mê bất tỉnh cô cũng không quên hét cứu người, cho đến lúc nghe thấy một giọng
nói chế giễu bên tai cô: “Như thế này, em còn có thể cứu được ai?”
Cô nghe
chính xác đó chính là giọng nói của Vu Hữu Dư, kèm theo chút đùa cợt, chế giễu
lẫn sự ưu tú và khinh bỉ bẩm sinh, nhưng sau đó dường như cảm thấy không giống,
vì giọng nói đó đã thì thầm với cô “Niên Niên”, là cách gọi đặc biệt của Kiều
Hoài Ninh.
Toàn
thân nóng bừng bừng, có một bàn tay to lớn, lành lạnh đặt lên trán cô, thoang
thoảng mùi hương bạc hà thơm tho. Đến lúc này, cô mới yên tâm chìm vào giấc
ngủ.
Lúc
tỉnh lại, mọi người trong ký túc xá đều vây quanh cô, đến một người bình thường
luôn lạnh lùng với cô như Quan Lan cũng đứng đó: “Lâm Tiểu Niên, cậu đã đỡ hơn
chưa?”.
Giọng
cô khàn khàn, trả lời: “Mình đang nằm mơ sao?”.
Mọi
người vừa nghe thấy cô ấy nói vậy, đều bật cười, Cát Ngôn nói: “Cậu đã nằm mơ
mấy ngày rồi, cũng nên tỉnh lại đi thôi.”
“Không
tỉnh!” Cô lật người quay đi, quay đầu vào tường, nhắm nghiền đôi mắt, giả vờ
ngủ say.
“Đồ
lười, dậy đi!” Thẩm Tam Nguyệt không thương tình kéo tay áo của cô: “Một lúc
nữa Vu công tử sẽ đuổi mọi người ra để vào thăm cậu, không thể để người ta nhìn
thấy cậu như thế này chứ!”.
“Tại
sao anh ấy đến thăm mình?” Lâm Tiểu Niên dường như cũng đã tỉnh hơn.
“Bọn
mình đều lo lắng cho cậu, hôm đó cậu rõ ràng ra ngoài cùng anh Hoài Ninh, sao
lại để Vu công tử đưa về? Toàn thân còn ướt sũng.”
Lâm
Tiểu Niên cố gắng nghĩ lại, có người rơi xuống nước, cô nhảy xuống cứu họ, sau
đó Vu Hữu Dư cứu cô, sau đó …
“Điện
thoại di động của mình đâu?” Lâm Tiểu Niên đột nhiên nhớ đến chiếc di động Kiều
Hoài Ninh đưa cho, cô để nó ở trong túi quần bò.
“Cái
quần, quần bò của mình?” Lâm Tiểu Niên vén chăn lên, muốn đi tìm.
Tay Cát
Ngôn sờ đầu cô xem thử: “Không sốt mà!”
Thẩm
Tam Nguyệt chăm chú nhìn cô: “Lẽ nào đầu cậu ấy có vấn đề rồi?”.
“Điện
thoại của mình!” Lâm Tiểu Niên hét lên.
“Dường
như thực sự có vấn đề, con nợ này có điện thoại từ khi nào, để mình xem xem…”
“Cậu sờ
lại thử xem …”
Mọi
người xôn xao. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa của người quản lý ký túc xá:
“Phòng 208 có người tìm!”.
Lâm
Tiểu Niên vẫn không có phản ứng gì, liền nghe thấy giọng ngọt ngào của Quan Lan
ở ngoài cửa: “Vu sư huynh, Tô sư huynh!”
Lâm
Tiểu Niên kéo chăn đắp lên người, chỉ thò ra hai con mắt, chằm chằm nhìn Vu Hữu
Dư và Tô Bắc Hải đang đứng ở đầu giường. Nét mặt hai người bọn họ đều rất lo
lắng, nhưng cũng có vẻ yên tâm phần nào.
“Xem ra
đã đỡ hơn.” Vu Hữu Dư nhìn cô cười rất lạ.
Lâm
Tiểu Niên thấy anh cười bỗng sởn cả da gà, bĩu miệng hỏi: “Anh có nhìn thấy di
động của em đâu không?”
“Di
động đó như thế nào?” Vu Hữu Dư hỏi.
Lâm
Tiểu Niên ngồi dậy, nói rõ hình dạng và màu sắc của chiếc điện thoại.
Sau
khi Vu Hữu Dư ghi lại, nói: “Về nhà anh sẽ tìm giúp em.”
Trong
khoảng thời gian Lâm Tiểu Niên ốm, Kiều Hoài Ninh đương nhiên cũng không rãnh
rỗi chút nào. Anh đã hỏi tất cả những người bạn đang học trong viện Y Khoa của
mình rằng: “Tại sao chỉ ngấm lạnh thôi, mà lại sốt cao triền miên như vậy?”.
Hầu như
tất cả mọi người đều nói: “Hệ thống miễn dịch của cơ thể tự nó phát huy công
năng phòng dịch, không sao đâu!” Lúc đó Kiều Hoài Ninh mới yên tâm.
Trong
khoảng thời gian đó, anh cũng đến thăm Lâm Tiểu Niên, nhưng không vào phòng,
chỉ đứng dưới ký túc xá nữ, đưa cho Thẩm Tam Nguyệt một túi hoa quả to mà bình
thường Lâm Tiểu Niên rất thích ăn.
Thẩm
Tam Nguyệt nói: “Bây giờ Tiểu Niên không ăn gì cả, những thứ này đều thuộc về
chúng em rồi.”
“Vậy
thì hãy thay anh chăm sóc tốt cho cô ấy.” Vì anh lo lắng, nên dáng vẻ về ngoài
rất lập cập và lo lắng, đến ngữ điệu cũng đầy vẻ lo lắng, vội vàng.
“Yên
tâm đi, không mời chúng em ăn, chúng em cũng sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Lúc
Kiều Hoài Ninh lặng lẽ rời đi, Thẩm Tam Nguyệt vẫn tự hỏi, Kiều Hoài Ninh rốt
cuộc có thích Lâm Tiểu Niên hay không.
Không
còn sốt nữa, nằm trên giường nửa ngày, dường như sức sống trong người Lâm Tiểu
Niên đã bắt đầu vực dậy. Cô đến phòng tự học chọn một chỗ