
không phải xuất môn
sao?Làm sao có thể ở trong này?Vì sao cô chủ khách sạn lại bị thương?Nàng có
phảikhông khéo gặp phải chuyện mà nàngkhông nênbiếthay không?
Trong ócNguyễn Chân Chân
một mảnh hỗn loạn, nàng theo bản nănglui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa
đụng vàoTiêu Tàn Dạgiống như một trận cuồng phong đang ào đến, ngây ngô nhìn đồ
tểmột thân sát khí từ bên cạnh nàng xông vào nhà, đemthảo dược đã giã nát đưa
cho nữ đại phu.
“Chân Chân?” Nguyên Dắng
nghi hoặc thấy nàng, biểu cảm có chút kỳ quái, hai tròng mắtlại thập phần âm
lãnh, “Về nhà đi!”Hắn bỗng nhiênlớn tiếng nói với nàng, khẩu khí làlãnh khốc
cùng thận trọngnàng chưa bao giờ nhìn thấy qua.
“Vì sao?”Nếu hắn không
nói câu này với nàng, nàng sẽ ngoan ngoãn về nhà, ngoan ngoãn lo liệu việc nhà,
ngoan ngoãn chờ hắn trở về.Nhưnghắn ở trong này, trong lòng ôm mộtnữ nhânbị
thương, lại lớn tiếng muốn nàng về nhà, nàng đột nhiên cảm thấytrường hợp này
thực buồn cười.
“Nghe lời, về nhà đi,
đừng tùy tiện xuất môn.”Lại là mộtcâu mệnh lệnh, ngữ khí càng thêm ngưng trọng.
Nàng đột nhiên cảm thấy
hắn như vậy, làm cho mình cảm giác phi thường xa lạ.
“Vì sao chàng không trở
về nhà?”Nàng giận dỗi hỏi, vì sao hắn luôn ra lệnh nàng?
“Về sau sẽ nói cho nàng
biết.”Về sau? Lại là về sau? Hắn luôn đối đáp với nàng cho có lệ, nghi hoặc của
nàng, chưa từng có một lần có thể nhận được câu trả lời thành thật, lần trước
nam nhân xa lạ đến tìm hắn, bọn họ rõ ràng quen biết nhau, nhưng hắn vẫn là cái
gì cũng không nói cho nàng.
“Vậy chàng nói cho ta
biết trước, nàng ấy đối với chàng...... Rất quan trọng sao?” Nàng hít sâu một
hơi, ngăn lại đầy ngập ủy khuất, đoi mắt ngấn lệ hắc bạch phân minh nhìn chăm
chú vào Nguyên Dắng.
Hắn không nói lời nào,
chậm rãi khép mi, cũng nhìn thẳng nàng thật sâu.
“Nói cho ta được không?”
Trầm mặc của hắn làm nàng càng khó chịu, nàng chưa từ bỏ ý định, nàng muốn hỏi
một cái đáp án rõ ràng chính xác.
“Nếu nàng nhất định phải
biết, ta đây nói cho nàng biết.” Hắn chăm chú nhìn nàng, đáy mắt có lo âu cùng
bất an, nhưng ngữ khí lại thập phần xác định: “Nàng đối ta rất quan
trọng......”
“Không cần phải nói, ta
hiểu được.” Nàng không đợi hắn nói xong, liền đánh gãy lời nói của hắn, lắp bắp
nói một câu, xoay người nhanh chóng chạy khỏi Nguyệt gia y quán.
Phía sau, Nguyên Dắng có
gọi nàng lại hay không, nàng đã không nghe thấy, mà nàng cũng không hề quay đầu
liếc hắn một cái.
Đã đủ, nàng chỉ cảm thấy
tự bản thân mình giờ phút này, mắt mờ tai điếc, giống như cái xác không hồn trở
lại đình viện của Nguyên gia, trở về phòng ngủ, nàng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh
giường, mới ý thức được nơi nào đó trong trái tim dường như bị lưỡi dao sắc bén
khoét xuống, trống rỗng, nàng ngã nhào trên giường, đau lòng giống như bị đao
cắt, khó có thể nhẫn nại.
Vì sao phải rời khỏi
hắn? Bởi vì không tín nhiệm, hoài nghi hắn yêu thương người khác? Hắn đã tức
giận lại sợ hãi, nghĩ đến nàng thiếu chút nữa đã thực sự rời khỏi hắn, hắn liền
nổi trận lôi đình.
Không! Hắn không thể dễ
dàng để cho loại chuyện như thế này xảy ra! Ai cũng không thể đem nàng từ bên
người hắn mang đi, trừ phi, hắn chết!
********************
Đã đến lúc rờiđi! Nàng
nghĩ, nhất định từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một mình, côi cút cả đời, lẻ loi hiu
quạnh, vận mệnh dĩ nhiên như thế, cũng không oán trời trách đất làm chi.
Nàng đứng lên, yên lặng
đến rương tùy tiện thu thập hai bộ quần áo bỏ vào túi hành lý, lại mở hộp nữ
trang ra, đem tất cả trang sức châu báu đều thả về, những thứ này đều cũng
không thuộc về của nàng, tựa như Nguyên Dắng, chưa bao giờ thuộc về nàng.
Còn có...... Kim hoàn
trên cổ tay này, nàng tháo xuống, đem nó đặt ở trong bàn tay, nhíu mày ngưng
mắt nhìn.
Ánh chiều tàn của buổi
hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, chiếu rọi lên chiếc vòng tay vàng óng ánh, phát
ra hào quang chói mắt.
Di? Trên Kim hoàn dường
như có khắc chữ viết? Nàng đem kim hoàn đưa lên cao, nhìn thật kĩ những chữ hán
khắc trên đó, bên trong xác thực mơ hồ có thể thấy được, có khắc một chữ Hán,
Sài?
Sài? Là ý gì? Nguyễn Chân
Chân vốn dĩ liền đối với chiếc vòng tay này có điểm hoài nghi.
Nàng ở Hầu phủ nhiều năm,
từng gặp qua không ít kỳ trân dị bảo xuất từ hoàng thất, nàng càng hiểu rõ hơn
ai hết thiên hạ ngoại trừ vật của hoàng thất, trên vật phẩm trang sức của dân
gian bình thường tuyệt đối không có khả năng lấy hình long phượng điêu khắc lên
trang sức, đó là đại bất kính, là tử tội.
Nhưng kim hoàn cổ xưa
trân quý như thế này, bên trên nó có khắc phi long , bên trong còn có khắc một
chữ “Sài”
Đưa mắt nhìn khắp thiên
hạ hiện thời, hai phần ba lãnh thổ đều thuộc về Tống triều, trong hoàng thất
trước kia, , chỉ có quốc họ Đại Chu triều mới có họ “Sài”.
Chiếc vòng trước mắt này,
rốt cuộc là vật sở hữu của Nguyên Dắng, hay chỉ là lễ vật mà người ta mang đến
tặng? Nguyễn Chân Chân rối rắm đồng thời có một nổi đau xé tâm nảy lên trong lòng.
Nàng không biết Nguyên
Dắng rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện gạt nàng? Không cho nà