
g có bộ
dáng hoảng sợ, giương miệng định nói cái gì đó:“Lão gia……”
“Sao
ngươi không đến hỏi ta?” Tô Khởi Vượng khó thấy lạnh sắc mặt,“Đã muộn
thế này, còn để một thiếu nữ lưu lạc bên ngoài, ngươi làm kiệu phu như
thế nào hả?”
Chẳng lẽ làm kiệu phu còn phải chăm sóc người ngồi
kiệu an toàn sao? Trong lòng chàng trai bất mãn, nhỏ giọng giải
thích:“Là tiểu thư nói có chuyện quan trọng muốn làm, tiểu nhân chỉ là
hạ nhân, cũng không có quyền lợi không cho tiểu thư đi ạ.”
Tô Khởi Vượng cắn răng:“Vậy ngươi cũng nên đi cùng!”
Chàng trai ủy khuất:“Tiểu nhân đi cùng tiểu thư, sẽ không có ai đến báo tin
cho lão gia, không chừng lão gia sẽ càng sốt ruột.” Hắn cẩn thận đánh
giá sắc mặt đối phương, tâm sinh không đành lòng nói:“Có lẽ tiểu thư đã
trở lại cũng không chừng, vẫn nên hỏi trước đi.”
“Ngươi ngươi……
haiz……” Tô Khởi Vượng gấp đến độ vẻ mặt đỏ bừng, nghĩ đến con gái bảo
bối lẻ loi một mình trong kinh thành long xà hỗn tạp, liền trở nên hoang mang lo sợ, quay đầu lại nhìn thấy cô gái trước cửa, không khỏi lo lắng nói:“Sơ Tình, có nhìn thấy Cẩm Dạ không?”
Sơ Tình kinh ngạc nói:“Chẳng phải tiểu thư cùng lão gia đi thọ yến của Lưu Thái Thú sao?”
Tô Khởi Vượng uể oải:“Cẩm Dạ nói là có việc muộn chút mới về, nhưng trước
mắt đã sắp nửa đêm, tại kinh thành này nó cũng không có bằng hữu, rốt
cuộc đã đi đâu, nếu, nếu không may mắn đụng phải du côn lưu manh……” Hắn
không nói được, suy sụp cúi đầu.
Nghe hắn nói như vậy, Sơ Tình
ngược lại yên lòng, mặc dù võ nghệ của tiểu thư không phải quá tốt,
nhưng ứng phó với vài tên cũng dư dả, huống hồ nàng tâm tư kín đáo, lại
càng không tùy ý để mình lâm vào nguy hiểm.
Cho nên, việc cấp bách vẫn là an ủi lão gia thì quan trọng hơn.
Sơ Tình đang muốn mở miệng, lại bị người khác vội vàng đánh gãy –
“Đại tiểu thư đi yến hội của Lưu Thái Thú?”
Tô Khởi Vượng nhìn sắc mặt A Sở nghiêm túc khó coi, mờ mịt gật đầu:“Đúng vậy, có cái gì không đúng sao?”
Thần sắc A Sở ngưng trọng:“Bây giờ còn chưa trở về?”
Sơ Tình cổ quái liếc nhìn hắn một cái:“Tiểu thư nói muốn đi chỗ khác một chuyến.”
“Ta đi tìm nàng!” A Sở nâng bước muốn đi, sau một lúc lâu lại cảm thấy
chính mình quá mức đường đột, cung kính nói với Tô Khởi Vượng:“Lão
gia……”
Tô Khởi Vượng vội vàng quơ quơ tay áo:“Không cần nhiều lời, ngươi nhanh đi!”
Đây là một tòa miếu
thờ bị bỏ hoang, tượng phật phủ kín bụi bặm, nến đỏ đốt dở một nửa, trên mặt đất trải mấy dúm cỏ khô, có lẽ là dấu vết người qua đường để lại
khi qua đêm. Nhìn quanh bốn phía, góc tường chằng chịt mạng nhện, cửa sổ giấy rách tung toé, nhìn thế nào cũng thấy là cảnh tượng cũ kĩ không
chịu nổi.
Theo lý thuyết, ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, tâm tình không nên quá vui.
Nhưng Cẩm Dạ từ khóe môi đến đuôi lông mày đều nhiễm ý cười, nàng nhặt một
cây gậy gỗ dài tùy ý gẩy gẩy đống lửa đang cháy to ở giữa miếu, chỉ cảm
thấy nơi đó đốm lửa bùm bùm văng khắp nơi giống như nàng giờ phút này
đang mênh mông cảm xúc, nhiệt tình trào dâng không thể dừng lại được.
Làn váy thật dài lây dính một chút tro bụi, nàng cũng lười phủi đi, lơ đễnh ngồi ngay tại chỗ, ánh mắt không rời người đàn ông trước mặt hai tay bị trói sau lưng buộc trên khung cửa sổ gỗ dù chỉ một chút.
“Thật
ngượng ngùng, Nghiêm đại nhân chịu khổ, có điều ta đã giải huyệt của
ngươi, hẳn là sẽ không quá khó chịu.” Cẩm Dạ nghiêng đầu, ánh mắt phá lệ sáng ngời, một lát lại thật sự không nhịn được cười trộm ra tiếng. Làm
sao bây giờ, nhìn thấy kẻ thù trở thành tù nhân sinh tử nắm giữ trong
tay mình, loại cảm giác này thật sự quá mức tuyệt vời……
“Có phải ngươi muốn giết ta?” Tiếng nói lãnh liệt ngăn lại nụ cười cẩu thả của nàng.
Cẩm Dạ nhướn mày:“Sao, ngươi bắt đầu sợ chết? Nếu ngươi cầu xin ta ta sẽ
suy nghĩ đến việc cho ngươi một con đường sống.” Nàng lạnh lạnh vỗ vỗ
tay, sau đó từ mặt đất đứng lên, chậm rãi đến gần hắn.
Ánh trăng
chiếu rọi vào từ khung cửa sổ phía sau Nghiêm Tử Trạm, quyến luyến ở
trên sườn mặt tú trí* hạ xuống chút ánh sáng như sương mù. Ánh mắt xuất
sắc nhất trong ngũ quan bị bịt kín, ngược lại khiến cho cánh môi mỏng có độ cong xinh đẹp kia càng thêm mê người, vì hai tay bị trói ngược phía
sau, dáng người hắn hơi hơi chúi xuống, tóc đen chảy dài theo cổ áo mở
rộng, sinh ra một cảm giác xinh đẹp khó hiểu.
[tú trí: thanh tú, trí tuệ'>
Cẩm Dạ híp mắt, bỗng nhiên có chút chạnh lòng, mỹ mạo cũng tốt, gia thế
cũng tốt, chuyện tốt đều bị một mình hắn chiếm đi, ông trời dữ dội bất
công, thậm chí còn cho tên tàn nhẫn thô bạo kia làm xằng làm bậy.
Vừa nghĩ như vậy, nàng càng cảm thấy khó chịu, tiến đến bên tai hắn oán hận cắn răng:“Để ta cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cuộc nên xử trí ngươi
như thế nào.”
Nghiêm Tử Trạm đột nhiên cười khẽ:“Tiểu nhân vật, nhát gan sợ phiền phức, chẳng làm được việc gì.”
Cẩm Dạ trừng mắt:“Ngươi nói cái gì!”
Nghiêm Tử Trạm phiết phiết môi, không muốn nhiều lời, nghiêng mặt đi.
Cẩm Dạ dùng sức nắm ống tay áo, một lát lại buông ra, chậm rãi nói:“Ta
không thể giết ngươi, cũng bởi vì ta nhát gan sợ phiền phức, chẳng qua
ta