
t nhưng đều không
đạt được thành tích. Dựa theo luật lệ thi
đấu mỗi người một vòng sẽ ném ba phi tiêu. Lam Sam ném rất nhanh, tuy
rằng hai tiêu đầu chỉ trúng vòng ngoài, nhưng đến tiêu thứ ba đã trúng
ngay vòng 40 điểm nên điểm số của cô cực kỳ cao.
Vòng 40 điểm là
như thế nào? Hẳn chúng ta đã từng nhìn thấy bia ngắm phi tiêu, nó được
chia ra thành rất nhiều vòng tròn nhỏ, cắt thành từng phần như miếng dưa hấu. Mỗi miếng dưa như thế sẽ ứng với điểm số khác nhau. Mặt khác toàn
bộ bia ngắm đều có hai vòng tròn đồng tâm với hồng tâm, nếu bạn ném
trúng vòng tròn nhỏ sẽ được điểm gấp hai, vòng tròn lớn thì gấp ba.
Miếng dưa hấu được chia thành giá trị cao nhất là 20 điểm, Lam Sam ném
phi tiêu vào trúng ngay vị trí đẹp nhất này. Lam Sam nhìn Tống Tử Thành
khiêu khích, cô nhận ra Tống Tử Thành đang nhướn mày nhìn cô.
Đàn Tử không nén được tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi cô, anh nhận ra cô
gái này rất thú vị. Nếu bạn cho rằng cô gái này là một nữ hảo hán thì
lời ăn tiếng nói của người ta lại đầy nữ tính, không hề quá nặng nề hay
châm chọc, khiến đàn ông không cảm thấy quá bị uy hiếp; nhưng nếu bạn
nói cô ấy giống như cô em gái yếu đuối thì…. Cô em này tuyệt đối không
hề mềm yếu chút nào.
Xem xong, Đàn Tử nói:
- Anh Thành, anh trước đi… anh Thành? Anh Thành?
Tống Tử Thành lấy lại tinh thần, rời tầm mắt, bắt đầu ném. Ba tiêu của anh
đều trúng vào góc phía trên, được 30 điểm, cũng không quá tồi.
Ba Tiêu của Lam Sam vừa đạt tổng cộng 48 điểm nên đội của cô và Kiều Phong tạm thời dẫn trước. Kế tiếp là đến lượt ném của Kiều Phong. Dưới sự dốc sự chỉ đạo của Lam Sam, Kiều Phong liên tục phi ba phi tiêu của mình
nhưng dù ném thế nào thì vẫn chỉ 0 điểm. Hai phi tiêu đầu tiên ném ra
ngoài, đến phi tiêu thứ ba vất vả lắm mới đến được bia ngắm nhưng chưa
trụ được 1 giây đồng hồ đã rơi xuống. Theo quy tắc như vậy không được
tính điểm.
Đàn Tử không nhịn được mà cười ha hả không thôi, sự khinh thường của cậu ta bộc lộ cả ra mặt. Lam Sam nhíu mày.
Đại khái là lần đầu tiên trong đời Kiều Phong bị ze-rô, anh nghiêng đầu
nhìn Lam Sam, nhận ra cô không được hứng thú lắm, anh có phần áy náy:
- Xin lỗi.
Lam Sam phất phất tay:
- Không sao đâu, lần đầu tiên chơi cho vui vậy thôi.
Sau khi Đàn Tử lên sân khấu, điểm số nhanh chóng đuổi kịp và vượt lên, cậu ta rất đắc ý, vừa chơi vừa cười vừa nói:
- Không sợ đối thủ dữ như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. – Không phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đây phải nói là chỉ cây hòe mà mắng cây hòe nhé.
Lam Sam không phải kiểu người vì thua cuộc mà máu ăn thua nhưng cô cảm thấy khó hiểu, cái tên Đàn Tử này có phải bị thần kinh không thế, vì sao cứ
phải nhằm vào Kiều Phong vậy? Sự tức giận của cô đối với cậu ta cứ tích
tụ dần dần, hiện tại đã vượt qua phạm vi có thể khống chế.
Tống
Tử Thành liếc nhìn trách cứ Đàn Tử, hy vọng cậu ta sẽ một vừa hai phải,
anh cảm thấy cậu ta đúng là kẻ bùn loãng chẳng thể trát nổi tường, không phải lúc nào đàn ông cũng nên hạ thấp tình địch trước mặt phụ nữ, việc
của bạn là chỉ ra những yếu điểm của kẻ đó, phụ nữ cũng có mù đâu, cứ ầm ĩ tuy rằng ngoài miệng là thắng nhưng như vậy thì có khác gì các bà
tám chứ?
Lam Sam ra khỏi khu vực ném phi tiêu, ánh mắt cô nhanh
như điện xẹt, cô phi “xoẹt” một cái, chiếc phi tiêu thon dài vừa nhanh
vừa chuẩn băng qua khoảng không trong nháy mắt cắm phập xuống mặt bia –
ngay chính giữa hồng tâm.
Điểm của hồng tâm không giống như các vùng khác, nó được tính 50 điểm.
Lam Sam ngửa mặt lên trời cười ta:
- Ha ha ha ha ha!
Tiếp theo lại đến phiên Kiều Phong, anh lại tiếp tục phi hai phi tiêu ra
ngoài, đến phi tiêu thứ ba, anh cầm trong tay mà lòng thấp thỏm.
Đàn Tử oanh oanh liệt liệt ngồi trên ghế salon, trêu ghẹo:
- Thưa cô nương, xin hãy cố gắng phát huy tối đa sức lực.
Đến lúc này Lam Sam không còn có thể áp chế nổi cơn giận, tên tiểu tiện
nhân này chỉ biết khinh thường Kiều Phong thôi, cô nổi giận đùng đùng
đưa tay về phía Kiều Phong:
- Đưa đây cho tôi!
Kiều Phong sửng sốt:
- Không được phạm quy.
Lam Sam đoạt lấy chiếc phi tiêu trong tay anh, quay về phía Đàn Tử cười
nhạt hai tiếng, sau đó phi thật mạnh chiếc tiêu về phía tên tiểu tiện
nhân kia. Một ánh hàn quang phóng đến trước mặt, Đàn Tử sợ hãi không dám di chuyển dù chỉ một cử động nhỏ. Cả người trở nên run rẩy, tim đập
loạn xạ, toàn thân đều nổi da gà, chỉ trong chớp mắt cậu ta cảm thấy
hình như mình vừa suýt mất mạng, hai lỗ tai nổ uỳnh uỳnh, đầu óc trống
rỗng.
Phi tiêu trúng ngay mặt ghế xa lông cách vị trí Đàn Tử
đang ngồi đúng 2cm, khoảng cách này đủ để chứng minh rằng Lam Sam đã kìm chế được cơn giận và chỉ định dọa cậu ta mà thôi. Nhưng Đàn Tử vẫn sợ
hãi như cũ, tim kinh hoàng như ngừng đập, cậu ta không sao có thể xua
tan cơn sợ hãi, dường như bên cạnh nỗi sợ còn có một sự kích động lan
tràn khắp cơ thể, một cảm giác phấn khích khó giải thích được. Cậu ta
ngơ ngác nhìn Lam Sam đang đi về phía mình, cô hơi cúi xuống, nhổ chiếc
phi tiêu ra, sau đó cầm đuôi phi tiêu vỗ vỗ lên mặt Đàn Tử, cười cười: