
ng gian căn cứ vào sự ăn
khớp giữa lực đánh bi với những suy luận hay sao? Anh là Kiều Phong nhé, lẽ nào chuyện anh chơi bi-a tốt lại kinh thiên động địa thế cơ à? Vì
sao anh chỉ vừa buông ra một câu dụ địch đơn giản mà bọn họ đều dễ dàng
rơi vào bẫy vậy chứ?
Ôi, lũ người địa cầu ngu xuẩn này.
Thế nhưng lời nói dối cuối cùng lại mang đến cho Kiều Phong một cảm giác rất áy náy, bây giờ thấy họ đang oán trách mình, anh giải thích:
- Thật ra tôi nói dối đấy, tôi chơi bi-a khá tốt.
Chúng tôi còn chưa thấy hay sao thế! Anh nói ra càng làm người ta thêm tức giận.
Tống Tử Thành và Đàn Tử đều bị hành hạ đến mức không nổi giận được. Lam Sam thì rất vui vẻ, cô hứng chí khoác vai Kiều Phong:
- Tiểu yêu giỏi lắm, được chưa?
Kiều Phong thầm nghĩ, cô gái này đùa giỡn sau lưng anh còn chưa tính,
đến ngay trước mặt người khác cũng động chân động tay nữa, nhưng anh nể
mặt cô, không đẩy cô ra mà đợi cô tự buông tay. Anh nói:
- Cô đứng sang bên cạnh không cần đánh, lúc nào tôi gọi cô hãy vào đánh.
- Được thôi.
Cái gọi là “lúc nào tôi gọi cô hãy vào đánh” thực ra là tôi sẽ đưa bi
vào một vị trí thật tốt, cô chỉ cần đánh một gậy không sai biệt là không thành vấn đề, đến lúc đó tôi mới để cho cô đánh….
Đấu pháp như vậy thật dễ dàng gây thù chuốc oán. Đàn Tử rất muốn tự tử đây tự tử đây.
Kiều Phong đánh hết bi các màu, vì quy tắc trò chơi không hạn chế thời
gian nên vấn đề này cũng không gây khó khăn cho anh. Anh hoàn toàn có
thể khống chế được biên độ bóng cũng như lực của các ngón tay, lợi dụng
nó làm tham chiếu , thậm chí anh còn dùng ngọn đèn trên đỉnh đầu tạo
thành bóng mờ để tham khảo đường bi, có trời mới biết anh làm như thế
nào….
Trận đấu này căn bản là hoàn toàn đi ngược lại quy trình Tống Tử Thành
và Đàn Tử đã dự đoán. Sau khi dành chiến thắng, Lam Sam hô vang, vỗ tay
chúc mừng với Kiều Phong. Cô xoa xoa tay, cười với Tống Tử Thành và Đàn
Tử, rồi đưa ra yêu cầu của mình:
- Sếp à, làm phiền ngài phải chịu thiệt thòi rồi, xin mời ngài và Đàn Tử hôn nhau một cái nhé?
Đang vui vẻ nên yêu cầu này của cô cũng không hề quá đáng. Lam Sam đã
thăm dò tính tình của Tống Tử Thành, cô cảm thấy vị sếp này công tư rất
rõ ràng, chắc chắn sẽ không vì việc cô bắt anh ta hôn một người đàn ông
mà khấu trừ tiền thưởng của cô đâu.
Tống Tử Thành hơi bất đắc dĩ, dù tất cả ở đây đều là đàn ông chuẩn 100%
nhưng nếu đã thua thì phải cam tâm chấp nhận thôi. Đàn Tử khóc không ra
nước mắt. Cậu ta mà bị anh Thành hôn! Mẹ nó chứ, biết vậy cậu đã sớm
chuồn khỏi đây tiêu dao khắp mặt đất, sao phải ở đây làm cái trò gì thế
này!
Căn cứ vào quy định của Lam Sam, họ nhất định phải chạm môi không dưới 5 giây, còn do Kiều Phong tính giờ.
Tống Tử Thành chỉ có thể tìm vui trong đau khổ mà nghĩ rằng may là họ
đang ở trong phòng bi-a biệt lập nên sẽ không bị ai bắt gặp tình cảnh
lúng túng này….
Sau đó Lam Sam lặng lẽ móc di động ra….
Kiều Phong cũng lấy di động ra bắt đầu đếm giờ.
Tống Tử Thành lấy hết can đảm lao vào đôi môi của Đàn Tử , hai người đều ác ý không muốn nhìn thấy bản mặt của người đàn ông trước mắt nên nhắm
chặt mắt lại, thế nhưng nhìn qua trông lại rất feeling nhé.
Kiều Phong rất có nề nếp mà đếm to giây:
- 5,4,3,2.
…. Một đâu?
Tống Tử Thành và Đàn Tử đợi mãi chả thấy “1” đâu, hai người đều tách ra
thật xa kẻ kia, ngẩng đầu lên nhìn người đếm giờ Kiều Phong đang nghiêng đầu xem điện thoại di động của Lam Sam, cả hai cùng chen lấn một chỗ,
cười hì hì bình luận về một cái gì đó.
Đàn Tử nổi giận:
- Sao anh không đếm cho xong đi?
Kiều Phong không hề giải thích mà chỉ liếc nhìn anh ta:
- Tôi đếm đến 2 rồi thì các anh không tự biết chờ một chút để tự tách ra à?
….. Đồ không biết xấu hổ!
Thấy Đàn Tử đang kinh ngạc, Lam Sam rất hứng thú, cô lục lại toàn bộ ảnh vừa chụp sau đó rất chân chó chạy sang nịnh nọt Tống Tử Thành:
- Sếp cứ yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện để ai xem hết.
Tống Tử Thành hiện tại chỉ muốn được về nhà.
Sau đó bốn người cứ vậy tản đi. Lam Sam và Kiều Phong cùng nhau về nhà,
trên đường đi cô mua cho anh một chiếc kẹo cầu vồng. Kiều Phong rất
thích thú, vừa đi vừa ăn.
Lam Sam nói:
- Kiều Phong, tôi cảm thấy hôm nay anh không giống mọi hôm.
- Không giống chỗ nào?
- Hôm nay anh thi đấu rất tốt, không giống bình thường.
- Thật không?
- Đúng vậy, từ trước đến nay anh chưa bao giờ để ý đến thắng thua, hôm nay sao còn hiếu thắng hơn tôi nữa.
Kiều Phong vừa ăn kẹo vừa đi bên cạnh trả lời một câu mạn bất kinh tâm:
- Bởi vì tôi muốn cô dành chiến thắng mà. Lam Sam vô cùng cảm động. Cô cảm thây Kiều Phong đã đạt vượt cấp trình
độ đánh giá của cô. Con người này chính là điển hình của kiểu người
trong nóng ngoài lạnh, bề ngoài có vẻ không thích nói chuyện, và cũng
không thích động chạm đến người khác nhưng một khi anh đã coi là bạn thì sẽ luôn toàn tâm toàn ý nghĩ cho bạn bè mình, tuyệt đối không bao giờ
phản bội. Một con người như vậy rõ ràng tốt hơn nhiều so với loại người
mồm miệng luôn ngon ngọt, gặp ai cũng xưng huynh gọi đệ nhưng lại giở
mặt như trở bàn tay.
Kiều