
- Cậu đẹp trai, sướng chưa?
Đàn Tử nhận ra cậu ta không hề nổi giận, không chỉ không tức giận, cậu còn
cảm thấy lúc này khuôn mặt tràn đầy sự khiêu khích của Lam Sam mẹ nó chứ sao mà đẹp thế, đẹp hút hồn đến không thể tả nổi. Ôi đúng là đồ đê tiện mà….
Lam Sam lại nháy mắt với cậu ta:
- Tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu không để bụng đấy chứ?
- Không đâu…
- Vậy thì được, chúng ta tiếp tục trận đấu thôi.
Tống Tử Thành im lặng quan sát tất cả diễn biến, anh không hề nói đỡ bất kỳ phe nào.
Phần tiếp theo của cuộc thi tuy Lam Sam rất dũng mãnh nhưng vẫn bị Kiều
Phong níu chân nghiêm trọng, kết quả là bị thua mất hai điểm.
Cam tâm thua cuộc, cô cười nói:
- Sếp thật lợi hại.
Tống Tử Thành khách sáo nói:
- Đâu nào, cô mới thật sự là thần tiễn nhé.
- Vậy các vị muốn chúng tôi làm cái gì bây giờ nhỉ?
- Hay là…
- Chờ một chút. – Kiều Phong đột nhiên ngắt lời Tống Tử Thành.
Cả ba người đều nhìn về phía Kiều Phong, Lam Sam hỏi:
- Sao vậy?
Kiều Phong nhìn về phía Đàn Tử, anh cao hơn Đàn Tử nên hiện cậu ta phải hơi
nghểnh đầu nhìn lên, cái nhìn của anh vô cùng sâu xa. Ánh mắt của Đàn Tử đầy vẻ bất mãn: Cái đồ ẻo lả tiểu bạch kiểm này lại dám coi thường ông
nội ngươi đây à?
Kiều Phong hỏi Đàn Tử:
- Các vị có dám đấu với tôi một trận nữa không?
Kiều Phong hỏi Đàn Tử:
- Các vị có dám đấu với tôi một ván bài nữa không?
Bất ngờ là Tống Tử Thành không hề từ chối, Đàn Tử cả giận nói:
- Ở đây toàn là đàn ông con trai, có gì mà không dám?
Trong lòng Tống Tử Thành thầm lắc đầu thở dài, Kiều Phong rất gian xảo,
anh biết Đàn Tử ngốc nghếch dễ gạt nên mới hỏi cậu ta. Đàn Tử vốn thích
nóng giận nên dễ dàng bị Kiều Phong khích tướng đồng ý ngay. Sao có thể
chơi cá cược với anh ta chứ? Mà chơi gì thì chơi chứ nhất định không thể chơi cờ bạc nhé! Chó má là con người này có chỉ số thông minh cao đến
mức ngang quái vật rồi nên bất kể trò chơi nào vận dụng đến trí tuệ đều
không thể đùa với anh ta được. Nhưng việc đã đến nước này rồi, không còn cách nào khác đành phải kiên trì tiến lên thôi.
Bốn người cùng đến luôn song bài, lúc này Đàn Tử mới hiểu ý, tên tiểu
bạch kiểm này căn bản là không muốn chịu thua đây nên muốn đấu một trận
nữa để chuyển thành hòa. Cậu ta hừ lạnh:
- Không được thua.
Kiều Phong thản nhiên thừa nhận:
- Đúng vậy, tôi chắc chắn sẽ không thua được.
Đàn Tử dĩ nhiên không thể ngờ được trình độ không biết xấu hổ của anh.
Kiều Phong cũng biết anh và Lam Sam đang đuối lý cho nên để Tống Tử
Thành và Đàn Tử chỉ định môn thi đấu, bất kể là cái gì anh đều sẽ nghênh tiếp.
Tống Tử Thành thầm tính toán, nhất định không thể chơi các trò quá phức
tạp cần vận dụng đến trí tuệ, nếu không anh và Đàn Tử đều sẽ rơi vào thế yếu. Không phải là do anh tự ti đâu, so với người bình thường anh đã có thể gọi là cực thông minh rồi nhưng Kiều Phong lại là ngoại lệ nhé.
Đàn Tử cũng nghĩ vậy, để trả thù sự không biết xấu hổ của Kiều Phong cậu ta cũng phải không biết xấu hổ một phen, nên quyết định chơi địa chủ.
Chơi địa chủ chỉ cần ba người vì vậy Lam Sam bị xa lánh ngồi an vị bên
cạnh để Kiều Phong đấu một chấp hai. Hơn nữa quy tắc chơi địa chủ rất
đơn giản, ngoài trí tuệ còn tương đối dựa nhiều vào vận may, kể cả bạn
có thông minh nhưng trên tay cầm toàn 3,5,7,9 thì cũng chẳng có cách nào thắng nổi người cầm tứ quý 2 đâu nhỉ? Thật ra hai đánh một cũng chẳng
công bằng, thắng cũng chẳng vẻ vang nhưng Kiều Phong vẫn vui vẻ đồng ý,
còn đưa thêm quy tắc như anh sẽ làm chủ một vùng cố định để đấu lại với
hai người còn lại, sau 9 lần, ai thắng nhiều hơn sẽ dành thắng lợi.
Tống Tử Thành không ngăn cản, anh thầm nghĩ, chỉ cần Kiều Phong hơi kém may mắn thì anh và Đàn Tử sẽ có cơ hội rất cao.
Nhưng vận may của Kiều Phong mà kém ư? Đùa chứ, người này sáu tuổi đã
nhặt được vé số trúng ngay giải độc đắc, vận may của anh làm sao để kém
được đây?
Lam Sam từng nghe một khách hàng nói rằng những người có tâm tư càng đơn thuần thì vận may lại càng tốt đến bá đạo, cô luôn không để tâm nhưng
đến bây giờ nhìn thấy Kiều Phong bốc bài cô cảm thấy câu nói này đúng là quá kinh điển. Kiều Phong bốc một lèo 5 cây, sau đó xếp lại một lần,
rồi không cần xem nữa mà đặt bài xuống.
Tống Tử Thành và Đàn Tử đều khá ấm ức, tính bài đã chẳng bằng người ta
thì thôi, ngay đến vận may cũng chẳng bằng nữa chứ! Chó má! Đúng là cái
đồ biến thái chà đạp hết luân lý này.
Hiện tại hai phe đều một thắng một thua, có thể coi là tỉ số hòa. Bình
thường nếu rơi vào tình huống này đều muốn thắng hai trên ba trận nếu
không thì mất hết ý ngĩa. Lam Sam cũng không ngoại lệ. Nhưng Kiều Phong
lại nói với cô:
- Thôi chúng ta không đùa giỡn với họ nữa, không phải cô muốn chơi bi-a à? Đi chơi bi-a thôi.
Đàn Tử hai mắt sáng ngời:
- Bi-a? – Cậu ta thông minh đột xuất nên không muốn lại bị Kiều Phong lừa, thoáng liếc sang Tống Tử Thành.
Tống Tử Thành thua một cách không cam tâm, mà thật ra anh thắng cũng
chẳng cam lòng, hai người đàn ông đấu với một cô gái dù có thắng đấy
nhưng không hề hay ho. Bây giờ anh muốn cứu vãn một chút mặt mũi tr