Old school Swatch Watches
Cái Thùng Cơm Sát Vách

Cái Thùng Cơm Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324420

Bình chọn: 9.00/10/442 lượt.

và gặp phải một tên buôn người. Hắn liền cho tớ uống thuốc mê, viên thuốc mê này được bọc trong kẹo nên tớ cứ tưởng là

kẹo và ăn ngay như hắn bảo. Hắn ta đưa viên nào tớ ăn hết viên nấy, sau

khi tớ ăn hết thuốc của hắn, hắn liền dỗ tớ đi cùng hắn vì nhà hắn còn

rất nhiều. Đến lúc đó tớ đau đầu quá nên khóc toáng lên, khiến mọi người chú ý, hắn sợ quá chạy mất.

Tiểu Du Thái nghe xong hàm gần như rơi xuống đất:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó mẹ tớ đưa tớ đến bệnh viện, bác sĩ tìm thấy trong người tớ có rất

nhiều thành phần thuốc mê, dọa mẹ tớ sợ nhé. Nhưng vì tớ không ngất đi

nên bác sĩ cho rằng đây là kỳ tích, ông ta còn tìm chuyên gia đến hội

chuẩn cho tớ, lấy máu tớ để nghiên cứu, cuối cùng cũng không biết nghiên cứu thế nào, các chuyên gia nói rằng trong người tớ có tồn tại NST đặc

thù chống lại các chất thuốc mê.

Vẻ mặt Tiều Du Thái như rơi vào giấc mộng:

- Thật là thần kỳ…. này này, không phải cậu trêu tớ đấy chứ?

- Tớ trêu cậu làm cái gì? Trên thế giới to lớn này thiếu gì chuyện lạ, tớ

còn từng nghe đến loại virus khiến con người biến thành vật cách điện,

có người còn không thể nhiễm bệnh SIDA, thậm chí người đó còn chẳng bao

giờ đánh rắm cơ. Nghe nói vì trong cơ thể người đó có virus unprotein.

Hai cô nàng đang tiếp tục tám về những chuyện thần kỳ trên thế giới thì Lam Sam nhận được điện thoại của Tống Tử Thành. Tống Tử Thành hẹn cô đi

cưỡi ngựa ở ngoại thành, Lam Sam không hề nghĩ ngợi mà đồng ý rồi vội

vàng gọi cho Kiều Phong.

- Kiều Phong này, cuối tuần tôi định cùng sếp tổng chỗ chúng tôi đi cưỡi ngựa, anh không cần phải nấu cơm cho tôi đâu.

- Cưỡi ngựa à? – Kiều Phong nghiến răng, mặt dầy nói: - Tôi cũng muốn đi cưỡi ngựa, cô có thể đưa tôi đi cùng không?

Anh nói thẳng như vậy khiến Lam Sam lại có phần không chắc chắn, cô lấy lại bình tĩnh:

- Ngược lại dù tôi có muốn dẫn anh đi thì sếp tổng của chúng tôi có thể sẽ không thích anh đi cùng đâu…

- À, cứ vậy đi, để tôi tìm anh trai tôi, anh ấy có nuôi một con ngựa ở chuồng ngựa.

Lam Sam không ngờ anh lại dứt khoát đến vậy, dường như toàn bộ trọng tâm

câu chuyện của anh đều đặt ở việc “cưỡi ngựa” chứ không phải “cô và Tống Tử Thành” Cô tức giận dập máy.

Đầu dây bên kia, sau khi Kiều

Phong cúp máy, liền lên mạng tra tìm các thông tin căn bản, rồi lập tức

gọi điện cho anh trai mình là Ngô Văn.

- Alo, Kiều Phong?

- Anh, có có tài để mua được một con ngựa ở câu lạc bộ cưỡi ngựa XXX không?

- Không, đầu óc em bị sao thế Kiều Phong? Bây giờ không đi theo đuổi hạnh phúc

của em đi lại chạy tới chạy lui mà đòi cưỡi ngựa là sao? Không phải em

rất ghét ngựa à?

Kiều Phong chối bay chối biến mà thuật lại tình hình cho anh trai.

Ngô Văn nghe thấy vậy, hứng chí gào lên:

- Anh cũng muốn đi.

Kiều Phong thắc mắc:

- Anh đi làm gì?

- Hỗ trợ. Trợ trận, làm nóng, hiến kế, phá hoại, mọi thứ anh đều rất lành

nghề nhé. – Ngô Văn có phần đắc ý: - Chuyện này em vốn chẳng có tiền đồ

gì, đợi được em theo đuổi được Lam Sam thì đến mấy đời đây? Để anh trai

em thân chinh hỗ trợ một phen.

Kiều Phong ngẫm lại , cuối cùng đồng ý.

Ngô Văn lại nói:

- Đem theo cái cô nàng đầu óc rấm rít Tiểu Du Thái kia nữa, cô ấy là bạn thân của Lam Sam, có thể sẽ phải dùng đến. Kể cả nếu không được việc gì thì

cứ đập cho cô nàng một gậy vào đầu cho choáng váng, cũng không sợ không

lôi được sự chú ý của Lam Sam sang phía mình.

- … Được.

PS: Lời tác giả: Có người hỏi tôi có thể viết một câu chuyện riêng về Ngô

Văn và Tiểu Du Thái không. Về chuyện này xin trả lời là không. Đầu năm

nay đi chỗ nào chẳng thấy Vương gia, tổng giám đốc thì còn không bằng

chó, tôi có muốn viết thế nào cũng không có gì mới mẻ cho nên lười không thèm viết. Để anh chàng này đánh xì dầu tạo chút không khí là được rồi, nếu bạn đọc thật sự muốn xem thì tôi sẽ chỉ viết thêm 1 ngoại truyện về họ thôi. Lam Sam biết Kiều

Phong và Ngô Văn cũng đến cưỡi ngựa, nhưng cô không ngờ nghiễm nhiên

Tiểu Du Thía cũng định đi. Lam Sam thấy hơi kỳ lạ:

- Cậu không phải là không thích cưỡi ngựa à, sợ ngồi ê mông ý?

Tiểu Du Thái oán giận nói:

- Chính vì Ngô Văn muốn tớ ê mông nên mới đưa tớ đi cưỡi ngựa.

Lam Sam trầm ngâm một lúc, rồi đáp:

- Lời của cậu càng lúc càng hèn nhát nhé.

- Đừng nói nữa…. - Tiểu Du Thái nói, bi phẫn nghĩ đến lão sếp tổng thổ tả của

mình. Anh ta hội tụ đủ các thể loại nô dịch cũng như áp bức trong công

việc.

Lam Sam cực kỳ thương cảm với Tiểu Du Thái. Cô đoán là Ngô Văn vẫn canh cánh trong lòng về sự việc lần trước nên vẫn chưa nguôi

cơn giận, vì vậy mà trêu chọc Tiểu Du Thái.

Sau khi phỉ nhổ xong, Tiểu Du Thái nói một câu cốt khí đến phi thường:

- Sớm muộn gì ông đây cũng xin từ chức.

- Cậu bỏ được không đây?

- Đương nhiên là rất tiếc nuối rồi.

Lam Sam chẳng thể làm gì khác mà im miệng lại.

-----***--- ---

Cưỡi ngựa vốn là một môn thể thao đốt tiền. Lam Sam vốn cũng rất yêu thích

bộ môn cưỡi ngựa, chẳng qua niềm say mê này là do trước đây ông nội cô

vốn là người chăn nuôi. Đến khi lên thành phố, cô hoàn toàn không còn

khả năng cũng như tiềm lực kinh tế đ