Old school Easter eggs.
Cái Thùng Cơm Sát Vách

Cái Thùng Cơm Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324432

Bình chọn: 10.00/10/443 lượt.

g vui.

Tống Tử Thành gật đầu, không hề từ chối, chỉ nói:

- Mọi người cứ đi trước đi, tôi còn có việc khác.

Lam Sam vội vàng đưa Kiều Phong đi theo.

Khuôn viên cưỡi ngựa được xây dựng trên một khu đất có địa thế bằng

phẳng như thảo nguyên, ngoài kỹ thuật viên cưỡi ngựa cũng có một vài

người cưỡi ngựa tự do. Lam Sam vốn chẳng hề nghiên cứu chút gì về bộ môn cưỡi ngựa nên ngay lập tức dắt ngựa đi cùng với Kiều Phong.

Từ

đây, cô nhìn thấy Ngô Văn và Tiểu Du Thái đang cưỡi ngựa chạy đến. Tiểu

Du Thái ngồi đằng trước Ngô Văn, khuôn mặt xoắn xuýt như cái bánh bao,

thoạt nhìn trông khổ sở không sao tả hết được, mặc dù được nam thần nhà

mình ôm eo nhưng trông cô nàng không hề hứng thú chút nào.

Vừa thấy Lam Sam, Tiểu Du Thái như thể tìm thấy vị cứu tinh:

- Lam Sam!

Ngô Văn có chút ngoài ý muốn. Theo như lời Kiều Phong kể thì Lam Sam vốn

không thích cậu chàng, nhưng bây giờ lại nhìn thấy Kiều Phong nhanh

chóng đưa cô nàng đến đây, cứ xem tình huống này thì không phải hỏng bét như lời cậu ta nói rồi.

Ngô Văn như bừng tỉnh: Sao anh lại tin vào lời Kiều Phong chứ? Đúng là ngu ngốc mà!

Lam Sam vờ như đang thương xót Tiểu Du Thái, cô cũng hơi đau lòng nên nói với Ngô Văn:

- Tổng giám đốc Ngô. Hay là để cho cô ấy nghỉ một lúc đi?

- Ừ, - Ngô Văn lên tiếng đáp. – Chúng tôi sẽ ra bờ sông nghỉ ngơi, hai người cứ đi chơi trước đi. – Nói xong quay ngựa lại, đưa mắt nhìn Kiều Phong.

Lam Sam dứt khoát leo lên lưng ngựa, thân hình cô mạnh mẽ nhanh nhẹn như

một con diều hâu khiến Kiều Phong kinh diễm. Thế nhưng đến phiên anh lại có phần sốt sắng, trước đây vốn số lần cưỡi ngựa đã có hạn, nên đương

nhiên số lần lên ngựa cũng đồng dạng có hạn luôn, động tác của anh hơi

bị trúc trắc. Lam Sam kéo tay anh lên, anh cầm tay cô mà hồn bay phách

lạc như là một đại cô nương vậy. Lam Sam sốt ruột, lấy hết sức kéo anh

lên, Kiều Phong dựa vào lợi thế chân dài, cố hết sức dẫm lên bàn đạp,

lộn người một cái, cuối cùng cũng leo được lên.

Lam Sam dở khóc dở cười:

- Leo lên như vậy mà còn có ý định cưỡi con ngựa này cơ à?

Kiều Phong không trả lời, không đợi cô dặn dò đã chủ động ôm lấy eo cô cực kỳ cực kỳ tự giác.

Trong lòng Lam Sam đang nhảy nhót bang bang, cô lấy lại tinh thần hỏi anh:

- Làm gì thế hả?

- Tôi sợ.

- … - Thiên ngôn vạn ngữ lúc này cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở

dài mà thôi: Rốt cuộc tại sao mình lại đi thích cái loại hàng này chứ!

Trong khi Lam Sam thúc ngựa chạy trên đồng cỏ xanh dường như cô đã trở về đại ngàn mênh mông vô bờ bến, bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy trống trải, hăng hái. Vì lo Kiều Phong “sợ” nên cô không dám chạy quá nhanh, thế

nhưng tốc độ này dường như cũng đang lấy mạng anh vậy. Tay anh đặt trên

hông cô, xiết thật chặt, chỉ hận không thể để nó dính chặt vào cô luôn.

Cằm anh đệm trên vai cô, nếu không phải vì hai người đều đội mũ thì chỉ

sợ đã dán chặt lấy mặt cô rồi. Sau khi tốc độ đã chậm lại, động tác của

Kiều Phong không hề thay đổi, anh vẫn dán chặt vào người cô như cũ,

trang phục cưỡi ngựa mùa hè lại tương đối mỏng nên hầu như Lam Sam có

thể cảm nhận được nhiệt lượng cuồn cuộn không ngừng của anh đang truyền

sang cô. Hơi nóng này khiến khuôn mặt cô trở nên nóng bừng, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng, khi có cơn gió thổi qua lại nhanh chóng trở nên

mát lạnh.

Tuy trái tim vẫn đập loạn xa như một chú cá đang tung

tăng trên mặt nước nhưng thật thần kỳ, đầu óc Lam Sam như được một cơn

gió trên thảo nguyên thổi cho thông suốt, cô bỗng sáng tỏ. Cô cúi xuống

nhìn đôi bàn tay trắng nõn đang ôm chặt lấy hông mình, khe khẽ mỉm cười.

“Thích” đúng là một cảm giác rất khó để nhận định, chỉ sợ có khi đến Kiều Phong cũng chưa chắc đã rõ rốt cuộc anh chàng có thích cô hay không, vậy làm

sao cô có thể thấy rõ được đây?

Nhưng ít nhất anh ấy cũng không hề ghét cô nhé.

Lam Sam nhận ra chính mình đang rơi vào một chiến lược sai lầm, từ nhỏ đến

lớn cô luôn được người khác theo đuổi, cô giống như một con khổng tước

kiêu ngạo, chỉ biết lựa chọn trong số những người theo đuổi mình. Cô

luôn dùng thái độ xem xét và chờ đợi để nghênh đón tình cảm của chính

mình, trước khi trao tình cảm của bản thân nhất định phải xác định rõ

tình cảm của đối phương. Vấn đề là, nếu cô như vậy, tại sao Kiều Phong

lại không thể cũng như vậy được chứ? Tên tiểu tử này điều kiện tốt hơn

cô chạy xa mấy con phố, đi đến đâu mà không có hoa thơm cỏ lạ vây quanh, bản thân anh ta lại đầu óc ngốc nghếch, làm sao có thể trông cậy vào

việc anhta sẽ thông suốt rằng mình thích ai, chủ động theo đuổi ai đây?

Thật không đáng tin cậy chút nào…

Nói đi nói lại, bản thân hai người đều dựa vào điều kiện ai là người thể

hiện tình cảm trước, một khi đã gặp nhau nói chung là sẽ có một bên nên

chủ động một chút.

Lam Sam xoa cằm, nếu cô cất lời trước Kiều

Phong, có khác nào cô đang tiến một bước chủ động trước anh. Thật ra, để phát triển tình cảm chưa chắc đã cần phải đợi đối phương rung động

trước rồi mới ra tay, thừa dịp tên tiểu tử này còn đang ngây thơ, nhanh

tay chiếm luôn anh chàng thì có gì là kh