
Kiều: Vợ ơi, khen một anh chàng như vậy thật không có vấn đề gì chứ?
Tiểu Kiểu: Hửm?
Đại Ngô: Lời vợ chính là chân lý!
Kiều Phong: Như vậy con phải làm thế nào để xác định được cô ấy có thích con hay không đây? Có cần phải làm thí nghiệm không?
Tiểu Kiều: Con có thể đừng nhắc đến hai chữ “ thí nghiệm” này không? Nghe cứ là lạ sao á.
Ngô Văn: Thật ra thì cũng chẳng khác nhau là mấy, em có thể nhờ người khác
giúp đỡ một chút. Cái chiêu “lạt mềm buộc chặt” cũng khá thích hợp với
những cô nàng lạnh nhạt thế này. Sau đó tìm một cô gái xinh đẹp nào đó
giả vờ thân thiết để xem cô ấy có phản ứng thế nào. Nếu cô ấy ghen thì
rõ ràng em có hi vọng rồi, nếu phản ứng vẫn bình thường thì nhiệm vụ của em còn dài và gian nan đấy.
Tiểu Kiều: Ngô Văn, mẹ thật muốn san một ít tình yêu tình báo của con ra cho nó đấy.
Ngô Văn: Mẫu hậu đại nhân xin để dành lại cho con một chút ít niềm kiêu
hãnh của giai cấp tư bản đi, dù sao có lẽ con là nhà tư bản duy nhất ở
đây.
Cuối cùng Kiều Phong ghi lòng tạc dạ lời dạy bảo của Ngô Văn như đối với một chân lý tôn nghiêm.
Hôm nay, Lam Sam không sang nhà anh ăn cơm, tối cũng không tìm đến nhà anh
chơi, điều này đối với anh thật quá sức có thể thích ứng. Kiều Phong
thường ngồi trong phòng làm việc đọc sách, nhưng lại cứ luôn chạy ra
phòng khách, sau đó như bị ép phải đi ra cửa, nhòm qua mắt mèo, hi vọng
vừa hay có thể nhìn thấy bóng dáng cô ngang qua. Nhòm vài lần, anh thầm
nghĩ ngày mai cứ lắp thẳng cái camera trước cửa có khi còn tốt hơn
nhiều.
Kiều Phong vừa vào phòng khách uống cốc nước, nghe văng
vẳng có tiếng guốc cao gót lộc cà lộc cộc va vào sàn hành lang vang lên, anh vội vàng chạy ra cửa, hấp tấp mở cửa.
Lam Sam còn đang tìm chìa khóa, thấy Kiều Phong, cô thả tay xuống, dựa vào cửa, nhướn mày nhìn anh.
Kiều Phong hơi chột dạ, mắt anh rũ xuống nhìn đất, ánh đèn hành lang xoẹt
qua hàng mi dài tạo thành một bóng mờ trên mi anh, che khuất tầm mắt
anh.
Anh nói:
- Khéo quá, tôi đang định xuống lầu mua ít đồ.
Khéo cái kiểu gì đây. Ngón tay Lam Sam xuyên qua vòng khóa, nhẹ nhàng xoay,
chiếc chìa khóa chuyển động cực nhanh theo lực li tâm quanh ngón tay cô. Cô hỏi:
- Kiều Phong, hôm nay anh làm hộp cơm trưa với thịt cho tôi là có ý gì vậy?
Cô hỏi một cách quá thản nhiên, dường như hoàn toàn lôi tâm sự của anh ra
ánh sáng mặt trời rồi, Kiều Phong vẫn ghi nhớ lời khuyên của anh trai
mình: đừng nên hành động khinh suất mà trước hết phải thăm dò đã. Anh
hắng giọng đáp:
- Tôi vừa mới mua một bộ khuôn làm bếp, thấy không tồi nên định dùng thử thôi, cô có thích không?
Quả nhiên! Lam Sam hơi uể oải, liếc mắt:
- Không thích chút nào, khó coi chết đi được!
Quả nhiên! Kiều Phong than nhẹ đến không thể nghe thấy:
- Lần sau tôi sẽ không làm thế nữa.
Đưa mắt dõi theo Lam Sam sau khi cô đã bước vào phòng, Kiều Phong đóng cửa
lại đi xuống lầu, cũng chẳng phải để mua đồ, chỉ là anh muốn ra ngoài
hóng gió giải sầu một chút thôi. Anh không dám chắc liệu có phải Lam Sam chỉ ghét hộp cơm trái tim hay còn cả tâm ý của anh nữa. Nếu như là vế
sau, thì anh thật không cần phải thăm dò thêm nữa, nhưng anh thật không
cam lòng… Cho nên trước hết cứ thăm dò một chút đi, mặc kệ là thế nào
thì nhất định phải có kết quả chính xác để anh còn có khả năng lên kế
hoạch hành động cho bước tiếp theo.
----***----
Ngày hôm
sau, Kiều Phong thử xem xét việc thăm dò qua danh sách thí sinh. Thực ra ngày nào cũng có người bày tỏ tình cảm với anh, thế nhưng những người
như vậy thì anh không thể lựa chọn được, nếu không sau này khó có thể
nói chuyện rõ ràng. Anh hy vọng có thể tìm một cá nhân hỗ trợ mình, đối
phương cũng thẳng thắn, sau này tránh những hiểu lầm là tốt nhất.
Chính lúc đang phát sầu vì chọn ai thì có người tự đưa đến cửa. Ừ, đó là Tô Lạc.
Tô Lạc đang muốn nhờ Kiều Phong chỉ giáo về vấn đề chuyển sang giáo viên
chuyên nghiệp. Kiều Phong cũng không gặp mặt mà ngồi trong văn phòng gọi điện thoại giải thích rõ cho cô ta. Tô Lạc vừa nói cảm ơn anh, vừa oán
giận việc cô cần tham chiếu một số luận văn tiếng Nhật trong khi cô
không biết tiếng Nhật. Kiều Phong biết tiếng Nhật nên chủ động nói: “
Tôi sẽ dịch giúp cô.”
Nếu xem xét kỹ thì Tô Lạc cũng không phải
đối tượng lựa chọn thỏa đáng nhất, bởi vì, Lam Sam không thích người này lắm. Nhưng sự tình có phần khẩn cấp, anh cũng chưa thể tìm được ai
thích hợp hơn. Hơn nữa, có khi gặp Tô Lạc mà cô ghét lại càng kích thích ý chí chiến đấu của Lam Sam cũng nên…
Kiều Phong giải thích với
Tô Lạc tình huống anh muốn nhờ cô “hỗ trợ”. Sau khi nghe xong trong lòng Tô Lạc thầm nổi giận ầm ầm, nhưng ngoài mặt cười như không cười mà đồng ý với anh. Nhưng ngược lại cô nhận ra đây cũng là một tin tức tốt – hóa ra từ trước đến nay Kiều Phong và Lam Sam chưa hề thật sự ở bên cạnh
nhau.
Nếu thế thì việc hạ thủ của cô trở nên dễ dàng hơn nhiều rồi.
Đến xế chiều, Kiều Phong đưa Tô Lạc đến trước cửa tiểu khu. Anh vốn muốn
xem thử phản ứng của Lam Sam khi cô nhìn thấy anh và Tô Lạc trò chuyện
vui vẻ cùng nhau, nhưng kết quả lại là Lam S