Duck hunt
Cái Thùng Cơm Sát Vách

Cái Thùng Cơm Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324711

Bình chọn: 8.5.00/10/471 lượt.

xuống thúc giục lễ tân cũng tự xuống dưới. Trên hành lang chỉ còn lại

hai người họ.

Lam Sam lấy hết dũng khí, mời anh:

- Thôi quên đi, trước hết anh cứ về phòng tôi ngồi đã.

Kiều Phong vui vẻ nhận lời.

Lam Sam ở một phòng sát vách phòng của Tống Tử Thành, cả hai phòng đều

hướng ra Tây hồ. Cô vào phòng, chen vào trước để bật đèn, sau đó kéo rèm lại. Trong phòng có một cửa sổ lớn bằng thủy tinh sáng sủa sạch sẽ,

những cánh cửa được thiết kế hợp thành một hình vòng cung rất hiếm có

khiến phạm vi nhìn càng được mở rộng, thể hiện một phong cách rất cá

tính và vô cùng đẳng cấp.

Trước cửa sổ là một không gian khá rộng rãi, thoáng mát, có kích thước tương tự với một chiếc giường nhỏ, trên

đó đặt một chiếc bàn trà bằng gỗ, trên bàn trà có bày rất nhiều trà cụ.

Lam Sam đun một bình nước nóng, pha một ít trà long tỉnh có sẵn trong

khách sạn. Hai người cùng ngồi chồm hỗm đối diện trên bàn trà, đợi trà

và thưởng thức cảnh đêm. Quỳ một hồi, Lam Sam không chịu nổi nữa đành

ngồi khoanh chân, sau đó cô bỗng thấy hơi xấu hổ, cô cảm giác được mình

đang ngồi trước mặt chàng thanh niên tao nhã mà mình thích. Nghĩ đi nghĩ lại, cô lấy lại được tâm trạng bình tĩnh: Kiều Phong đã tao nhã như

vậy, nếu mình mà cũng tao nhã nữa, vậy thì sẽ trở nên âm dương không

điều hòa mất…

Kiều Phong uống một ngụm trà, sau đó nghiêng đầu an tĩnh nhìn ra ngoài của sổ.

Lam Sam liền quay ra ngắm khung cảnh bên ngoài của sổ. Gió khuya thổi tới

mang theo hơi ẩm của hồ nước. Lam Sam hít thật sâu, sau đó cô quay sang

nhìn anh đang ngồi yên lặng. Độ sáng của ánh đèn vàng chỉ bằng ánh sáng

của những ngọn nến, anh dường như trở nên mờ ảo dưới ánh nến ấy, khuôn

mặt sắc nét nhu hòa dường như thoáng lay động khiến cho người ta liên

tưởng đến hết thảy những điều tuyệt mỹ và ấm áp nhất, ví dụ như hoa

tươi, như nước hay những áng thơ ngọt ngào chẳng hạn…

Trong lòng Lam Sam khẽ ngứa ngáy, cô nuốt nước bọt, đột nhiên mở miệng:

- Kiều Phong.

- Đừng cử động. – Anh cắt lời cô, sau khi nói xong hai từ này thì đột nhiên quỳ xuống, nghiêng người về phía trước.

Lòng Lam Sam đang nhảy nhót vô cùng cuồng nhiệt, mắt thấy anh đang từ từ

tiến lại gần, cô cuống quýt đến khó thở, trong đầu chỉ còn lại duy nhất

một ý nghĩ: anh ấy muốn hôn mình anh ấy muốn hôn mình anh ấy muốn hôn

mình anh ấy muốn hôn mình….

Cô từ từ nhắm mắt lại.

Nhưng

nụ hôn không hề rơi xuống, cô chỉ cảm thấy mi mắt nhẹ nhàng bị ấn xuống, tiếp theo là giọng nói dịu dàng của anh mang theo một chút kinh ngạc:

- Kỳ lạ thật, hóa ra chỉ là một hạt bụi nhỏ, tôi còn tưởng đó là một con côn trùng cơ.

Lam Sam:

- …

Cô mở mắt, thở phì phò, xoa xoa khuôn mặt nóng ran. Cô đúng là cái đồ bại não mà, làm gì có chuyện anh muốn hôn cô cơ chứ.

Kiều Phong ngồi lại chỗ của mình, không nén được khẽ hít sâu, cố gắng tự xoa dịu nhịp đập không hề bình thường của trái tim mình. Thật kỳ lạ, rõ

ràng anh chỉ muốn bắt côn trùng giúp cô, vì sao đến lúc đó lai muốn gần

gũi cô hơn một chút…

Dưới ánh đèn mờ ảo, hai người đều xấu hổ lên không hề nhận ra thái độ khác thường của đối phương. Lam Sam cúi đầu

vuốt vê ly trà và hỏi;

- Kiều Phong, sao anh lại muốn đến thành phố H vậy?

- À, hôm nay đúng dịp sinh nhật em họ tôi, tôi đến tặng quà sinh nhật cho cậu ấy.

Lam Sam kinh ngạc nhìn anh;

- Anh… em họ?

Anh gật đầu:

- Đúng vậy, nó là con út của dì tôi, dì là em ruột của mẹ tôi. – Đây là lí do

mà anh phải vất vả lắm mới tìm được. Thật ra em họ anh đã học đại học

rồi nên mấy vụ sinh nhật vân vân này đâu cần đến ông anh họ như anh đây

đến giúp vui.

Lam Sam gật đầu:

- Hóa ra là như vậy. – Ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng lại chua xót.

Lại nói, tâm trạng Lam Sam không tốt nên đuổi luôn Kiều Phong về.

…..****….

Ngày hôm sau, Kiều Phong mang quà đến tặng em họ anh còn Lam Sam cần đến đại hội, hai bên cuối cùng phân công nhau mà đi, Tống Tử Thành rất hài

lòng.

Đại hội đó thật ra chẳng có gì hay ho hết, chỉ vài ông già lão thành thao thao bất tuyệt, rồi mọi người cùng tham khảo các đề án

chuyên về ô tô, Lam Sam chỉ có thể ngồi dưới lắng nghe. Càng là những

chỗ cao cao tại thượng hư vô mờ mịt như thế này, độ nhạy cảm với thị

trường của Lam Sam lại càng thiếu thốn cộng thêm khiếm quyết khả năng

giác ngộ nên cực kỳ mất hứng. Tống Tử Thành trái lại rất chăm chú lắng

nghe, nhưng khi nhìn thấy vẻ nhàm chán của Lam Sam anh cũng sẽ chẳng

nghe nữa mà hỏi Lam Sam:

- Muốn đi đâu không?

- Hả?

- Không thích ở đây , cô muốn đi đâu không?

Lam Sam cười ha hả:

- À không, vất vả lắm mới có một dịp thế này, ở đây cực kỳ tốt mà.

- Tôi thấy chán quá, cô cùng tôi đi dạo một vòng đi.

Cứ như vậy, hai người chạy ra ngoài. Tống Tử Thành chẳng biết nơi nào hay

nên Lam Sam đề nghị đến Linh Ẩn tự. Trước khi tới đây cô đã tham khảo

rất nhiều sách hướng dẫn du lịch, lúc đó thật ra cũng không dám ôm nhiều hi vọng, chỉ nghĩ nhiều lắm là được đi dạo một vòng quanh Tây Hồ thôi,

dù sao đây cũng là một chuyến công tác chứ không phải đi du lịch.

Trước khi đến Linh Ẩn Tự, họ tới cây cổ thụ trước đó để ngắm phon