
a hương ngộ cố tri”, đây là duyên phận, không thì có cách nào đây?
- Cắt, anh mà tin vào duyên phận mới là lạ đấy.
- Tôi chỉ đang dùng một phương thức mà cô có thể hiểu được để giao lưu với cô thôi.
Khi hai người nói đến đây, Tống Tử Thành phát hiện ra anh lại bị không được ngó ngàng. Anh ho nhẹ một tiềng:
- Chúng ta đi vào trước đã.
Ba người cùng tiến vào, Lam Sam và Kiều Phong vẫn đấu võ mồm, hai người
sóng vai tiến vào thang máy, đúng lúc đó Tống Tử Thành bỗng gọi cô lại:
- Lam Sam, trước tiên đừng về phòng vội, chúng ta trao đổi về công việc của ngày mai đã.
Công việc của ngày mai là việc công, nên Kiều Phong dù có vô sỉ hơn nữa cũng không thể trà trộn vào được nên đành một mình quay lại phòng khách.
Trước khi đi lên, anh chỉ có thể phẫn nộ quay lại nhìn Lam Sam, lúc đó
Lam Sam đang quay lưng về phía anh đi thẳng về quầy bar dưới đại sảnh
nên không hề nhìn thấy anh. Trái lại, Tống Tử Thành quay đầu lại liếc
nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo như băng, ẩn hàm sự khinh thường và khiêu
khích.
Ở một trình độ nào đó mà nói, anh ta hoàn toàn có tư cách khinh thường anh….
Dĩ nhiên đã từ rất lâu rồi, Kiều Phong đều hoàn toàn có thể bỏ ngoài tai
sự khinh thường cũng như địch ý của người khác. Cho nên hiện tại, anh
đang hoàn toàn lơ đễnh, ung dung bước vào thang máy.
Tống Tử
Thành đưa Lam Sam vào quầy bar cũng chỉ là sự tức giận đột phát, thế
nhưng là thân là tổng giám đốc Tống, ngược lại anh ta vô cùng thuận buồm xuôi gió trong việc trao đổi với cấp dưới. Thế nhưng anh nhanh chóng
nhận ra Lam Sam thật quá trớ trêu, cô hoàn toàn dùng thái độ của một
nhân viên cấp dưới để thảo luận cùng anh- vô cùng trang trọng và nghiêm
túc.
Đó hoàn toàn không phải là kết quả anh mong muốn. Mục đích
chuyến đi này của anh là rút ngắn lại khoảng cách giữa cấp trên và cấp
dưới giữa hai người họ, nếu có thể tiến triển lớn hơn dĩ nhiên càng tốt
rồi. Vậy mà bây giờ khoảng cách của anh lại đang bị gia tăng.
Lam Sam không phải ở trạng thái 100%. Một mặt cô đang nhớ đến Kiều Phong
vẫn ở trên lầu, mặt khác cô luôn cảm thấy tâm trạng của sếp tổng hôm nay có phần kỳ lạ. Bởi vì phân tâm, nên cô không thể một lòng một dạ mà
quan sát cùng tự vấn, đương nhiên cũng chẳng thể đưa ra được kết luận
minh xác nào.
Anh vừa có chút mất mác lại có phần mơ hồ, lại có
cảm giác những hành động của mình thật vô nghĩa, đồng thời cũng vì thế
mà cảm thấy bất lực, ngay lập tức cuồng soái bá vương này nhất thời vô
thanh vô tức mà rơi vào tâm trạng u buồn một cách rất văn nghệ. Khi Lam
Sam rời khỏi, anh vẫn ngồi một mình lại tại đại sảnh một hồi lâu.
Lam Sam lên trên lầu, ngay tại hành lang cô gặp Kiều Phong.
Anh ngồi bệt trên tấm thảm trong hành lang, lưng tựa vào cửa, hai đầu gối
chụm vào nhau, hai tay khoanh trên gối. Mỗi lần thấy anh trong tư thế
này, Lam Sam thật sự muốn mắc ói, quá tiểu thư khuê các, không hề có một chút phong độ đàn ông nào có được hay không.
Trên hành lang rộng dài và trống không, thậm chí không có nổi một nhân viên dọn phòng,
trong tầm mắt Lam Sam chỉ có mỗi một cô linh đang ngồi chồm hổm – giống
như một người bạn nhỏ không có nhà để về.
“Người bạn nhỏ” nghe
thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn Lam Sam , đến lúc này anh chưa kịp
nói câu “Thật khéo”, Lam Sam đã đi tới, tò mò ngồi xổm xuống nhìn anh:
- Vì sao anh lại ngồi đây thế?
Kiều Phong bất đắc dĩ đáp:
- Thẻ mở cửa phòng không dùng được, tôi đoán chắc là khóa điện tử không có
điện. – Anh chỉ định ra ngoài mua một vài đồ đạc, tiện thể trinh sát
tình hình của Lam Sam, đến khi ra cửa mới nhận ra là quên không mang
theo máy ảnh, muốn về phòng thì cửa phòng lại không chịu mở.
Theo Lam Sam, đây đúng là một chiêu thức vô cùng quen thuộc rồi. Cô không nhịn được mà chọc tay lên gò má anh:
- Khai, tiếp theo thì khai hết cho tôi.
Kiều Phong giống như là một nàng dâu nhỏ đang bị ác bá đùa giỡn, anh ngượng ngừng quay mặt né một chút, sau đó giải thích:
- Không phải đâu, thật sự là không dùng được mà, phục vụ phòng đã đi xuống đổi
thẻ nhưng tôi nghĩ chắc là khóa điện tử không vào điện rồi.
Lam Sam vẫn không tin, cố tình hỏi;
- Có phải anh đang định vào phòng tôi không?
Kiều Phong đột nhiên ngẩng lên nhing cô. Đôi mắt anh bình thản không một gợn sóng nhưng dường như lại chất chứa những ẩn ý sâu sắc.
Lam Sam ngây ngẩn cả người, cô đưa tay sờ sờ mũi, đôi mắt rủ xuống không dám nhìn anh nữa.
Kiều Phong lại hỏi:
- Vì sao tôi lại muốn đến phòng của cô?
Lam Sam không biết phải trả lời như thế nào, cô lại vừa mơ tưởng nữa rồi,
tuy đã không ngừng phủ nhận nhưng cô vẫn ôm ấp những ảo tưởng rằng
chuyến đi này của Kiều Phong là vì cô mà đến. Nếu đã gặp nhau ở khách
sạn, hay là trêu chọc đánh rơi thẻ mở cửa phòng một chút nhỉ, hoặc là
vào nhầm phòng, hay một đống các tiết mục cẩu huyết khác để cứ thế mà
thuận lý thành chương không phải sao?
Cô cúi đầu, thầm nghĩ, cô lại tự đi ăn dưa bở rồi….
Không biết vì nguyên nhân gì, hai người ngồi đợi 10 phút vẫn chưa thấy người
ta mang chìa khóa lên, nhân viên hành lang sau khi gọi hai cú điện thoại