
ăn kẹo dẻo vậy.
- Em và
Tô Kính Hy đã từng hôn nhau? Nỗi tức giận không tên gần như đốt cháy tất cả lý
trí của anh.
- Vâng,
vì lần nào anh ta cũng gọi em là cô nàng phiền phức, vì thế em đã trả thù anh
ta, cướp đi nụ hôn đầu tiên của anh ta. Cô đắc trí vênh mặt lên, ngón tay gõ
xuống bàn ăn. Lúc ấy phản ứng của Tô Kính Hy giống như bị chuột cắn vậy, thật
đáng thương. May mà đó cũng là nụ hôn đầu tiên của cô, vì thế anh ấy cũng chẳng
thiệt thòi gì.
- Cái
kiểu mà ngủ với con trai cũng chẳng sao hãy để anh dạy em nhé.
Hạ Sâm
Triệt bước lên trước một bước, bế Xuân Phi lúc ấy vẫn đang ngây người vào phòng
ngủ. Cô nhìn rất rõ, khuôn mặt của anh giống như gió bão sắp ập tới vậy. Đôi
mắt màu nâu đậm ẩn chứa nỗi tức giận lạnh buốt. Đợi đến khi Xuân Phi biết sợ,
cố vùng vẫy thì đã quá muộn.
Đây
không phải là Hạ Sâm Triệt dịu dàng, ôn hòa. Trông anh lúc này đáng sợ giống
như Asura đẹp trai nhưng hung ác đến từ địa ngục.
Xuân
Phi bị đè xuống giường. Cô chưa kịp kêu lên thì đã bị đôi môi của anh bịt lại.
Lúc ấy cô mới biết thế nào là nụ hôn thực sự, nụ hôn chiếm đoạt. Lưỡi anh lấp
đầy miệng cô, linh hoạt giống như một con rắn. Xuân Phi cố gắng vùng vẫy, cố
gắng kêu lên. Nhưng Hạ Sâm Triệt lại xé quần áo của cô giống như một kẻ điên
loạn vậy. Thì ra sức mạnh của con trai và con gái khác nhau một trời một vực.
Cho dù là một người nhìn có vẻ gầy gò như anh cũng có thể khiến cô không thể
nhúc nhích được.
Lúc mà
Xuân Phi gần như tuyệt vọng vì nụ hôn có phần tàn bạo ấy thì cuối cùng anh đã
dừng lại, thở hổn hển rồi chống tay lên nhìn cô. Quần áo trên người gần như
không còn. Hai từ “thân mật” không đủ để hình dung cảnh tượng lúc này mà phải
nói là tràn đầy sắc xuân.
- Còn
thấy giống nhau nữa không? Hạ Sâm Triệt lạnh lùng hỏi – Nếu em thấy không có gì
thì anh có thể tiếp tục.
- Em
không sợ. Giọng nói của Xuân Phi run run nhưng lại vô cùng kiên định – Anh chỉ
muốn dọa em. Em không sợ.
Cô gái
bướng bỉnh không biết sợ là gì. Hạ Sâm Triệt tức đến nỗi muốn ăn tươi nuốt sống
cô. Cô ấy hoàn toàn không có chút cảnh giác nào với con trai. Không biết rằng
con trai và con gái có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Lại còn đắc trí cho mình
là đúng. Người cô đang run rẩy, giống như bông tuyết giữa mùa đông lạnh giá nhưng
vẫn cứng đầu nói là không sợ.
Hạ Sâm
Triệt gần như muốn từ bỏ. Lẽ nào chỉ có thể dùng cách của cô ấy để bảo vệ cô
ấy? Anh quay người sang một bên, ánh mắt hoàn toàn lẫn trong bóng tối.
- Đừng
có ép anh. Nói là em sợ, nói là sau này em sẽ không phạm sai lầm như thế này
nữa, anh sẽ tha cho em.
- Em
không sợ. Bởi vì anh chỉ muốn em học cách bảo vệ bản thân mình. Anh ơi, em
không sợ thật mà. Anh không giống với những người con trai khác. Anh là người
trong trái tim em. Vì thế dù anh có làm gì với em em cũng không sợ.
Anh là
người trong trái tim em.
Vì thế
em không sợ gì cả. Dù có sợ đến phát run lên cũng không sao. Sao lại có sự tin
tưởng tuyệt đối, tin tưởng bằng cả trái tim như vậy? Đột nhiên Hạ Sâm Triệt
phát hiện mình đã làm chuyện ngu ngốc nhất trên thế giới này. Anh sợ tính cách
bất cần của cô sẽ khiến cô bị tổn thương nhưng bản thân thì đã dùng cái cách mà
mình cho là lo lắng nhất để làm tổn thương cô. Anh tức giận đấm vào tường, sau
đó chạy thật nhanh ra khỏi phòng, sập cửa lại.
Các bạn
nam sinh vui đùa đuổi nhau trên hành lang. Xuân Phi ôm tập vở, đi men theo chân
tường. Sắp đến kỳ nghỉ nên cả trường hoàn toàn không có không khí học tập. Khi
đi qua phòng học của lớp 12, cô không kìm được dừng lại tìm kiếm hình bóng của
Tô Kính Hy. Cô thấy trái tim của mình sắp bị giằng xé đến biến dạng. Muốn nhẫn
tâm bỏ mặc anh nhưng lại lo lắng cho anh.
Đúng là
đồ vô tích sự. Cô thở dài bước đi. Đến chỗ rẽ ở hành lang thì có một người cắm
đầu cắm cổ chạy tới.
- Xin
lỗi….Tô Kính Hy ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên thốt lên – a, cô nàng phiền phức.
- Em đi
nộp vở bài tập. Cô muốn đi qua người anh.
- Em
sao thế, không nghe điện thoại của anh, cũng không quan tâm đến anh. Em giận gì
vậy? Tô Kính Hy cũng tức giận, kéo lấy tay cô không chút nể nang. Cô giằng tay,
vở bài tập rơi đầy cầu thang. Xuân Phi chửi một câu “thần kinh” rồi gạt tay
anh, cúi xuống nhặt vở. Nhưng Tô Kính Hy mặc kệ, hùng hổ đè người Xuân Phi vào
tường.
Xuân
Phi không thể nhúc nhích, cô tức giận đá anh ta.
- Được
rồi, không nói cho rõ ràng thì không được đi.
Ánh mắt
của Xuân Phi đập vào cổ Tô Kính Hy, vẫn là chiếc khăn bươm xườm ấy, chắc là món
quà mà cô gái kia tặng cho anh nhân dịp lễ giáng sinh. Hôm ấy tuy không nhìn rõ
nhưng cô có thể chắc chắn rằng anh khép na khép nép, cố tình nói dối. Anh ta
dựa vào cái gì? Lại còn nói chỉ có hai người bạn, họ đều mang họ An Dương. Chắc
là bệnh tự kỷ của anh ta đã được chữa khỏi? Lừa dối người khác, đúng là đáng
ghét.
Xuân
Phi càng nghĩ càng tức giận:
- Nói
gì, anh không biết xấu hổ sao?
- Anh
làm sao?
- Trên
cổ anh là cái thứ rác rưởi gì? Công ty bố anh phá sản rồi à? Anh không mua được
thì em mua cho anh.
- An
Dương Xuân Phi, em đừng