Pair of Vintage Old School Fru
Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai

Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322574

Bình chọn: 10.00/10/257 lượt.

ân Phi, nhưng lại cùng em

đón giáng sinh.

Nụ cười

của anh như gió xuân ấm áp nhưng từng từ anh nói ra lại giống như con dao băng

sắc nhọn đâm vào trái tim của Kỷ Vi. Cô hiểu Hạ Sâm Triệt. Cái thái độ như

không có chuyện gì này của anh, nhìn thì không có gì khác biệt nhưng sự xa cách

và khách khí trong câu nói của anh đẩy cô ra xa hàng nghìn dặm.

Xuân

Phi cũng cảm nhận được sư xa cách đau đớn ấy. Anh làm như vậy là vì mình. Ý

nghĩ này khiến cô không còn thấy oán hận gì nữa. Nắm chặt tay nhau như thế này,

hơi ấm của anh lan tỏa vào người cô, từ ngón tay vào tận sâu trong tim.

- Vì

sao lúc nào cũng nhìn anh như thế? Hạ Sâm Triệt đang rửa rau, anh ngừng tay

nhìn cô – Em thật thú vị.

- Cái

gì mà thú vị?

- Thú

vị mà. Tối qua thì tức đến nỗi lầm lầm lì lì chẳng nói chẳng rằng. Hôm nay thì

lại mơ

màng si

mê như thế.

- Anh

tưởng rằng là vì ai. Xuân Phi bật lại không chút khách khí. Cô nằm bò trên bàn

ăn nhìn cuốn sách dạy nấy ăn, có vẻ như toàn là những món ăn rất phức tạp – Chỉ

có điều cũng may, đêm giáng sinh gặp một người bạn cùng trường trên xe bus, thế

là cùng đón giáng sinh.

- Con

trai?

- Vâng,

con trai.

- Em đi

chơi với con trai đến tận hai giờ mới về.

Xuân

Phi vốn định nói với anh là cô và Bùi Vũ lạc nhau trước mười hai giờ, vì đi bộ

về một mình nên đến tận hai giờ mới về nhà. Nhưng khi ánh mắt bắt gặp vẻ mặt lo

lắng của anh, cô lập tức lộ vẻ đắc trí và nói – Thế thì đã là gì. Trước đây

cùng Tô Kính Hy trèo lên sân thượng ngắm sao, ngắm mệt rồi còn ngủ cùng nhau.

Đối với em, con trai dễ chơi hơn nhiều.

Nụ cười

vụt tắt trên khuôn mặt của Hạ Sâm Triệt. Mái tóc rủ xuống che lấp mắt anh. Ai

dậy cô ấy những ý nghĩ quái đản này? Rốt cuộc ai dậy cô ấy cái ý nghĩ ngu ngốc

ngủ với con trai cũng không có chuyện gì thế này? Anh thật sự muốn giết chết

người ấy.

-

Anh….Anh Hạ.

Cô thấy

anh không cười nữa, không khí lạnh lùng lan tỏa trong không gian. Hạ Sâm Triệt

biết vì sao đột nhiên mình lại tức giận. Đêm hôm ấy ai đã mặt dày gọi anh là

Triệt, ai đã bảo anh ngủ cùng. Nghĩ đến chuyện ấy, khuôn mặt của anh càng trở

nên khó coi hơn.

Xuân

Phi biết mình đã làm mất đi không khí vui vẻ nhưng cũng không biết đã làm gì

không phải với anh. Thế nên lặng lẽ nằm bò ra bàn nhìn anh chạy đi chạy lại.

Anh keo kiệt đến nỗi ngay cả từ đơn âm tiết cũng không muốn bật ra. Cuối cùng,

đợi đến khi bốn món ăn một món canh đều đủ cả, anh mới ngồi xuống, bình tĩnh

nói:

- Mau

ăn đi, đại tiệc giáng sinh.

- Anh

vẫn chưa tặng quà Noel cho em. Xuân Phi không chịu bỏ qua, làm gì mà tự nhiên

xị mặt ra. Nếu có tức giận thì người tức giận phải là cô mới đúng.

- Ừ….để

ở trường quên không mang về….Hạ Sâm Triệt lập tức thấy áy náy – Ngày mai mang

về được không?

Vốn dĩ

anh không để tâm tới nó, vì sao mà ngay quả quà giáng sinh cũng quên được,

không có thành ý, quá đáng hết mức. Xuân Phi ngồi gảy cơm, không có tâm trạng

nào để đáp lại. Hạ Sâm Triệt cũng biết mình sơ ý, thế nên áy náy đến nỗi không

ăn cơm được. Nhìn khuôn mặt ai oán giống như người phụ nữ bị bỏ rơi của Xuân

Phi, anh không khỏi thầm nghĩ vì sao cô ấy lại có nét mặt kỳ lạ như vậy?

Nụ cười

của anh lại dịu dàng, ấm áp giống như dòng suối mùa xuân. Đúng vậy, sao anh có

thể giận dỗi với những người mà kết cấu bộ não kỳ lạ như Xuân Phi được nhỉ? Cô

không thấu tình đạt lý đến mức khiến người ta khó mà kiềm chế được. Nhưng như

thế mới là Xuân Phi. Chính anh cũng đã nói chỉ cần cô chính là cô là được. Chỉ

cần là những chuyện mà cô làm thì anh đều thích ứng, thậm chí bảo vệ cô theo

cách của cô.

Hạ Sâm

Triệt giật mình vì những ý nghĩ đó của mình. Thích ứng với cô ấy, bảo vệ cô ấy,

đúng là ý nghĩ thú vị.

- Anh

ơi…..

- Hả?

- Anh

đã hôn bao giờ chưa? Lại là câu hỏi kỳ lạ, không phải là phạm trù mà con gái

nên quan tâm. Cô thậm chí còn không biết cách nhìn đôi môi anh đắm đuối.

- Chưa.

- Không

thể nào, tối quan em nhìn thấy Kỷ Vi hôn anh.

- Thật

sao, cô ấy hôn vào má. Anh híp mắt nhìn cô – Thì ra hôm qua em đã nhìn thấy

rồi. Vì sao không lại chào một tiếng.

Không

cần thiết phải chào chứ. Dù cô có ấm ức tự gặm nhấm nỗi buồn một mình thì cũng

không làm chuyện mất hứng ấy. Xuân Phi không hề quan tâm đến chuyện đã qua,

ngược lại ghé sát vào mặt anh và nói:

- Nụ

hôn đầu tiên của anh thực sự vẫn còn?

Hạ Sâm

Triệt quay sang, định nói với cô là dĩ nhiên để cô không nói lung tung nữa.

Lòng đố kỵ của con gái thật là đáng sợ. Nhưng mắt anh tối sầm, mặt của Xuân Phi

phóng to ra, đôi mắt to tròn đen nhanh của cô chỉ cách anh mấy cm. Những từ mà

anh định bật ra đều bị cô ngậm trong miệng. Đúng như Xuân Phi đã tưởng tượng,

bờ môi của anh rất mềm, mềm đến nỗi cô muốn cắn nó.

Có thể

dùng từ sấm vang chớp giật để hình dung tâm trạng của anh lúc này.

Cô ấy

đang làm gì vậy?

Hạ Sâm

Triệt kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Xuân Phi cách xa đôi môi của mình. Cô ấy còn

lẩm nhẩm:

- A,

cũng giống nhau, lẽ nào nụ hôn đầu tiên của con trai đều có cùng một cảm giác?

Bờ

môi của

Tô Kính Hy cũng mềm như thế này, lúc cắn cứ như là