
phía sau tôi.
Tôi để ngòai tai.
“6684 XXX,” anh ta giở cuốn sổ địa chỉ ra và đọc. “6684, đây là đường dây quân sự, đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy bố em chắc phải ở bộ phận hậu cần.”
“Cũng chẳng rõ lắm, nhưng tôi nghĩ ông ấy thuộc Trung đòan Cảnh vệ Trung ương.”
“A, ai đã viết cái gì đó trên chiếc xe đỗ ở đằng kia.” Anh ta nói đúng, có một lô chữ nghĩa viết đầy lên chiếc xe.
“Muốn viết gì không?” anh ta nói.
“Không.”
“Thế thì để anh.”
Anh ta thò tay ra viết mấy chữ “em Gia Phù” lên cửa kính xe.
Chúng tôi lại đi tiếp.
“Em nặng bao nhiêu cân?” anh ta hỏi.
Tôi biết trả lời thế nào đây? “Gần đây tôi chưa cân. Có thể ngày mai sẽ cân xem sao.”
“Không cần.” Anh ta ôm lấy tôi từ phía sau và nâng tôi lên. Tôi đá và giẫy giụa.
“Em cũng nặng ra trò đấy!” anh ta nói. Nặng hì cứ nói nặng, cầi gì phải nói thêm “ra trò.”
Anh ta buông tôi ra, nghiêng đầu xuống, và trong lúc tôi còn ngỡ ngàng, anh ta đã hôn tôi. Tôi quá đỗi là kinh ngạc, tôi tứ điên lên. Tôi vùng ra,
trỏ một ngón tay vào anh ta. “Sao anh…”
“Sao anh…” Thạch Quân nhại lại tôi, rồi cười.
Tôi tiếp tục bước đi, giận dỗi. Anh ta không nói năng gì, và rất lâu sau
đó, không ai biết phải nói năng thế nào. “Chuyện như vậy….Tại sao anh
lại làm thế?...” Tôi thở dài nói. Phản ứng lại của tôi như thế thật là
quá chậm.
Lúc anh ta hôn tôi lần thứ hai, tôi nói nhẹ nhàng, “Em thậm chí còn chưa biết anh.”
“Em biết bây giờ đây, “ anh ta nói và đưa tôi đến một con hẻm.
Chúng tôi ôm nhau, nhưng tôi bị lạnh cóng. Cái của anh chọc thẳng vào đùi tôi, cứng như đá.
Sau một hồi, Thạch Quân ủ rũ nói, “Trong một lần hội thảo văn học, Vương
Sóc đã nói, ‘Tôi không chịu để chị đưa vào tròng đâu, tôi sẽ đưa chị lên giường’.”
Bạn thân mến, thân mến của tôi, sao đến bây giờ anh mới đi vào vấn đề chính?
***
“Trời lạnh quá rồi,” anh ta nói. “Chúng ta nên đi lấy áo khóac.”
Trời lạnh đến tê cóng, nên chúng tôi trở lại quán bar.
“Có thật anh ở Trường Nghệ thuật Quân đội không?” Tôi hỏi.
“Đúng! Sao vậy?”
Chẳng sao cả. Tại tôi muốn anh.
Khi chúng tôi lên gác, Tử Dư vẫn còn ngồi bên bàn. Cậu ta vừa nhìn tôi tiến lại gần vừa lộ ra một vẻ cô đơn.
“Khi ban nhạc 43 Đường Bào Gia len sàn diễn, hơn một nửa khán giả đã bỏ đi,” cậu ta nói.
“Thật ư?” Tôi cười. “Tôi thích anh chàng chơi keyboard gầy giơ xương của bọn họ.”
“Vì sao vậy?”
“Anh ta trông rất chảnh với vẻ lả lướt như vậy.”
Trên đường về nhà chúng tôi đều yên lặng. Tôi đã muốn nói lại cho Tử Dư nghe những gì đã diễn ra, nhưng tôi chẳng biết phải bắt đầu thế nào.
Tôi nghĩ ngợi miên man đủ mọi thứ kỳ quặc vào đêm hôm đó, nhưng tôi biết
rằng lần sau khi đến câu lạc bộ, mọi thứ vẫn bình thường như chưa có gì
xảy ra.
Lý, những dòng này là tôi dành cho anh!
Có một lọai cảm giác làm tôi buồn thảm
Và cả đời tôi vẫy vùng trong cảm giác đó
Tôi nghĩ đến nó lúc tôi đi xe, và tôi uất hận
Tôi chẳng biết làm thế nào diễn đạt
Tôi chưa bao giờ là một nhà thơ.
Thật là tôi chỉ muốn giết anh
Và cho anh biết
Rằng tôi muốn giết anh
Tôi đã biết tỏng mọi thứ anh làm
Một ngày nào đó tôi sẽ giết anh
Cứ đợi đấy.
Một ngày sau hôm khai giảng, tôi nhận được một cú điện thọai bất ngờ của Lý Kỳ. Một nghìn triệu điều muốn nói ứ tràn trong đầu tôi, mãnh liệt nhất
không ngòai câu “Tôi Đ. mẹ anh!” Nhưng tôi đã kìm lại được. Anh ta nói
anh ta đã trở lại thành phố rồi, y như là anh ta đã làm điều gì ưu ái
cho tôi vậy, y như là mới chỉ hôm qua chúng tôi vẫn ở bên nhau. Trời ạ,
tôi ghét điều đó kinh khủng.
Cuối cùng thì anh ta loanh quanh hỏi thứ Bảy tôi có bận không, rằng anh ta
muốn tôi đến chỗ anh ta. Thô bỉ. Nhưng tôi nghĩ rằng rút cuộc cũng đã
tới cái ngày tôi có thể kết thúc được một số chuyện.
Sau khi gác máy, tôi nhận ra rằng tôi cười tóet đến tận mang tai. Điều đó
thật sự làm tôi ngây ngất. Trời ơi! Tôi đã từng mong ngóng biết mấy cái
ngày anh ta trở lại Bắc Kinh, tôi đã trông đợi cú điện thọai đó biết
chừng nào….
***
Sáng sớm. Như tất cả các buổi sáng thứ Bảy trước đây. Tàu điện ngườiầm đến
ga Tích Thủy. Suốt ba tháng ròng rã, tôi đã đi chuyến tàu này vào mỗi
sáng thứ Bảy để gặp anh ta, nôn nóng, hy vọng một cách sợ hãi hòng giữ
được mối quan hệ. Còn bây giờ, lại là một thứ Bảy nữa, lại một cuộc đến
thăm nữa.
Tàu điện ngầm từ từ lăn bánh, nhưng tôi bình tĩnh như thường. Tôi đã từng
chờ đợi lâu đến thế, thêm một vài giờ nữa có ý nghĩa gì đâu.
Tôi yên lặng cất bước trên cầu thang dẫn tôi lên tầng mặt đất, rồi đi xuôi
về phía bên trái của con phố, quan sát mọi người ngược xuôi hối hả.
Trong lòng tôi cùng một lúc vừa tự mãn thích thú lại vừa thấy mất mát
thế nào đó. Nhưng tràn ngập lên tất cả vẫn là cảm giác chắc chắn rằng
lần này tôi đang kiểm soát được tình hình. Qua Bảo tàng Từ Bi Hồng, rồi
trường của anh ta. Đi tiếp nữa, đến con hẻm nhỏ qua cửa hàng bán băng
đĩa.
Mày hãy tựa vào tường thở cho lại sức. Mày bước vào khu chung cư; trong sân không có một bóng người, nhưng mày vẫn thảng thốt. Như sợ có ai đó bắt
gặp. Mày gõ nhẹ nhẹ vào cánh cửa. Cửa