Búp Bê Bắc Kinh

Búp Bê Bắc Kinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322320

Bình chọn: 9.5.00/10/232 lượt.

thể

nhìn thấy con hẻm từ cửa sổ phòng của anh, và rằng điều đó làm tôi nhớ

lại cái nơi mà lần đầu tiên tôi đi phỏng vấn một ban nhạc.

Lúc ấy tôi mười bốn tuổi, và tôi mới bắt đầu thích nhạc rock’n’roll. Họ

cũng chẳng quá được mười bảy, mười tám tuổi. Đó là vào mùa đông. Hai tay chơi guitar gặp tôi ở nhà ga tàu điện và giới thiệu tôi với cái thế

giới ngầm của nhạc rock ở trong căn phòng nhỏ, nhớp nháp, tăm tối của

họ. Đấy cũng là lần đầu tiên tôi được nghe nhạc sống. Tôi cảm thấy yêu

đến điên cuồng cái không khí bất cần, bần cùng và hơi có phần lãng mạn ở nơi này. Tôi cũng bắt đầu thích anh chàng chơi guitar chính, và sao mỗi buổi biểu diễn, tôi đều tưởng không dứt ra được để về.

Có thể là do chỗ tôi vụng về hoặc tại vì họ còn trẻ và nông cạn, nhưng một vụ cãi nhau đã nhanh chóng nổ ra khi một buổi tối tôi cứ đòi rằng anh

guitarist phải đưa tôi ra ga tàu điện. “Lần nào em cũng như thế. Em luôn ỷ lại vào người khác,” anh ta cằn nhằn.

“Thế thì quên đi, em sẽ đi một mình,” tôi nói, mặc dù tôi rất sợ điều đó.

Nhưng rồi anh ta nhất quyết phải tiễn tôi ra ga. Trên đường đi anh ta

tiếp tục phun ra hàng đống những lời bình luận ấu trĩ, so sánh tôi với

những phóng viên khác. Cuối cùng khi anh ta hết chuyện để nói, tôi đã

phóng đi rất nhanh. Tôi chưa bao giờ thăm lại họ kể từ đó.

“Về sau thì sao?” Quả Đống hỏi.

Làm gì có về sau. Trừ phi vặn ngược được thời gian về khi tôi mười bốn

tuổi. Khi tôi mười bốn tuổi…tôi hình dung ra mình khi đó: tóc cắt ngắn,

đồng phục học sinh màu xanh, mỗi ngày mất chừng một tiếng ngồi tàu điện

để đi phỏng vấn.

Mẹ Quả Đống dọn bữa sáng cho chúng tôi. Bà là một phụ nữ tốt và hiền, cứ

muốn tôi ăn thêm nữa. Tôi rất thích cái không khí như ở nhà thế này và

nghĩ đến những gì Quả Đống đã kể về thị trấn quê anh ở Tứ Xuyên. Sau khi đã ních căng bụng, chúng tôi về phòng anh, và Quả Đống đưa cho tôi mượn một đĩa Sao đỏ I, đĩa trong đó có bài “Hai ngày” của Hứa Ngụy. Chúng

tôi cùng nghe những ca khúc của Hứa Ngụy và Hồ Ma Cá. “Trời ơi, chúng ta thế nào rồi? Trời ơi, trong con mắt họ, chúng ta là thế nào?”. Chúng

tôi cười phá lên những chỗ ca từ sướt mướt. Rồi sau đó là Hứa Ngụy: “Tôi cúi đầu tôi xuống. Tuyệt vọng chảy tràn qua tôi như nước dội.” Tôi sợ

phải về nhà. Không hiểu mẹ sẽ coi tôi như thế nào đây?

Đến mười giờ tôi cáo từ. Tôi cần phải đến một trường học đàn. “Đợi đến

chiều hẵng đi được không? Ăn trưa xong đã!” Quả Đống đề nghị. Tôi biết

anh nói thực lòng, và quả thật cũng rất lưỡng lự, nhưng tôi phải đi. Anh tiễn tôi đến tận nơi gửi xe đạp, và còn dặn đi dặn lại tôi đường đi thế nào.

Lúc tôi tới trường âm nhạc “Hòanh Hòa”, nhạc sĩ Hòang Ánh đang ngồi luyện

guitar ở trên tầng thượng. Anh bảo tôi ngồi xuống và thử đàn. Tôi gảy

một đọan một cách ngượng nghịu.

“Em đã tập chưa?”

“Rồi.”

Nhưng sự thực thì tôi đàn chưa được một phần của anh. Anh hướng dẫn cho tôi

một vài cách, và tôi quyết tâm phải luyện tập thật tốt khi về nhà, để

bản thân tôi khỏi phải xấu hổ nữa. Tôi hỏi quê anh ở đâu. “Phúc Kiến,”

anh nói, và chất giọng nặng của anh chứng tỏ điều đó. Chúng tôi nói

chuyện một hồi lâu. Anh nói rằng khi anh luyện tập ở nhà, tất cả mọi

người đều than phiền vì tiếng ồn.

“Anh không mặc kệ họ được sao?”

“Không được,” anh nói với một nụ cười gượng gạo. “Không thể mặc kệ được, bởi

đó là bố anh, các anh em anh, mực kệ thì chết.” Anh nói bố anh đến làm

ăn ở Bắc Kinh, và rằng anh dự định lập một ban nhạc rock cùng với em

trai. Bây giờ tất cả những gì anh phải làm là thuyết phục người em trai.

Đến chiều thì chúng tôi đói muốn chết, nên chúng tôi ra ngòai mua bánh. Tôi tỏ ý sẽ mua vài cái bánh bao. “Cứt,” anh nói. “Thế thì anh còn ra cái

gì nữa. Anh mua.” Cũng được lắm.

“Với em anh có vẻ nhút nhát không?” anh hỏi tôi. “Hay rụt rè?”

“Có,” tôi nói.

“Em biết không, khi ở quê, anh không bao giờ như thế này. Mọi người thậm

chí còn nói anh là thằng điên, không bình thường. Nhưng anh đã thay đổi

ngay khi anh đến đây, thay đổi nhiều đến nỗi chính anh cũng không nhận

ra mình nữa. Rụt rè. Ở Phúc Kiến thì anh có đủ mọi lọai bạn bè, ở đây

anh chỉ chơi được với một hai người…”

Anh nói rằng lúc đầu tiên đến đây, anh không thể nào nói được tiếng Bắc

Kinh, mỗi lần muốn nói phải nghĩ mãi nói từ nào mới đúng. Tôi bảo anh

thử nói gì đó bằng âm Phúc Kiến, và anh phun ra cái âm thanh mà tôi nghe nhưng không biết viết như thế nào. Anh bảo tôi rằng đó là từ “chơi”

theo đúng khẩu ngữ quê anh . Khi anh thấy tôi cười lăn lộn mãi, anh nói, “Thỉnh thỏang em dường như trẻ hơn tuổi em rất nhiều. Có phải em thật

già như lúc em nói hay không? Anh nghĩ em chỉ là một đứa trẻ!” Tôi nhìn

anh chằm chằm, tự hỏi không hiểu đây là lời khen hay là lăng mạ. Có thể

trước mặt anh tôi đã hành động như là một đứa trẻ con.

“Anh thấy ngạc nhiên rằng ít nhất vẫn còn có một cô bé thú vị, hấp dẫn ở trên đời này,” anh nói.

Tôi đỏ mặt vì phấn chấn.

Học kỳ đầu tiên ở cấp trung học đã hết để nghỉ hè.

Đương nhiên tòan thể học sinh phải tập hợp trước sân tập thể dục của trường


pacman, rainbows, and roller s