The Soda Pop
Búp Bê Bắc Kinh

Búp Bê Bắc Kinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322405

Bình chọn: 7.00/10/240 lượt.

để nghe một bài nói chuyện của giáo viên chính trị to mập dương dương tự đắc của chúng tôi, thầy “Đại Lão Vương”.

“Các phòng nhảy, vũ trường và những nơi tương tự như vậy là cấm chỉ lui tới

đối với học sinh. Hiện nay ở bên ngòai có những nơi gọi là ‘Cho bạn học

nhạc’ hay là ‘Cho bạn yêu nhạc’, tôi nói với các em những nơi đó chả có

gì hay cả. Và không được ra sông trượt băng, bởi tôi nghe nói mấy hôm

nay là lại có người chết đuối. Nếu em nào muốn trượt băng, hãy xin phép

cha mẹ cho đi trượt ở Nhà thi đấu Thủ đô. Nhà trường này đã từng gặp rắc rối rồi. Có ba học sinh từ phổ thông cơ sở lên, một là Lôi gì đó, một

là Na gì đó, và còn… Tôi cũng chẳng nói ra đây làm gì để làm họ phải xấu hổ. Ba học sinh này đã chơi bời suốt trong kỳ nghỉ đông, đêm nào cũng

đến vũ trường nhảy nhót, đến khi trở lại trường, kết quả học hành của ba em này sút kém hẳn. Hai em trong số đó trầy trật lắm mới thi vào được

bậc phổ thông trung học. Cậu nam lưu ban lại đã xâu lỗ tai, đeo vòng tai và nhuộm tóc vàng – một cậu nam, tôi lưu ý các em! Vầầng, tôi đã đuổi

ngay cậu ta về nhà, bởi vì cậu ta đã trở thành một đứa du côn thật sự!”

Hết buổi nói chuyện, cả trường vỗ tay hoan hô.

***

Tôi đi một đôi giày bẩn và mặc quần bò xanh bó sát vào hai bắp đùi, đứng

dưới cầu chờ Tử Dư. Tôi cứ nghĩ mình đến chậm, nhưng cho đến bây giờ cậu ta vẫn chưa tới. Dưới ánh nắng trắng trắng của mặt trời ngày đông, tôi

đứng bên con đường lớn vắng vẻ, tựa người vào chiếc xe đạp cũ, chẳng

biết làm gì và cảm thấy mình quá ngu ngốc.

Cuối cùng Tử Dư cũng đạp xe tới trên con đường đối diện, nhớn nhác tìm tôi. Tôi nhìn cậu ta mà buồn cười.

“Hôm nay trời đẹp,” cậu nói mà vẫn cẩn thận đạp xe tới, mắt nhìn thẳng phía

trước. Tôi nhìn kỹ vào miệng cậu ta khi cậu ta mấp máy môi.

“Cái gì?”

“Tôi nói hôm nay trời đẹp,”

“Hừm.”

Cả hai đứa chẳng ai biết nói cái gì, nên chúng tôi cứ thế đạp xe vòng vòng.

“Chúng ta đến quán bar Kiệt Kỳ trước đã,” tôi nói sau một hồi im lặng kéo dài. “Ban nhạc của Dương Chí Quốc biểu diễn ở đó.”

“Được. Nếu ở đó thấy hay thì mình ở luôn đó.”

Tôi đóan là cậu ta không muốn bỏ tiền ra mua vé vào cửa ở quán “Con Ong Bận Bịu”. Cậu ta thật ti tiện, và tôi đã chán ngấy cái kiểu đó.

Bả “Kiệt Kỳ” nằm trên đường đối diện với Yên Kinh Hotel, nên chúng tôi vừa đạp xe vừa trố mắt ra tìm khách sạn này. Nhưng chúng tôi không thể tìm

ra. Cậu ta cứ nằng nặc rằng hãy còn chưa tới, tận lúc tôi xuống xe hỏi

thăm một người, mới biết chúng tôi đã đạp xe qua lâu rồi.

“Chúng ta đành đạp xe quay lại, cậu nghĩ sao?”

“Thôi đừng,” tôi năn nỉ. “Cứ đến thẳng chỗ ‘Con Ong Bận Bịu’.”

Cho đến khi tới câu lạc bộ, lòng tôi sốt sắng chỉ mong sao cho chóng tới

nơi, và tôi mong sao được âm nhạc làm cho thỏa thích. Tất cả những gì

tôi muốn là nghe nhạc, nhảy nhót, và gào thét. Không có ai ở lối vào

dưới lầu. Có thể là cuối cùng cũng chẳng cần vé vào cửa! Càng tốt. Nhưng ở lầu trên, ngay lối vào bar, một người đàn ông miệng cười hi hi đã

ngồi bên một chiếc bàn trên đó có tấm biển màu trắng ghi mấy chữ màu đỏ

còn tươi nguyên: “Vé vào cửa: năm mươi tệ.” Nhìn vào đó tôi cảm thấy hơi chóng mặt. “Chà, đắt quá nhỉ.” Tôi quay lại nói với Tử Dư.

“Để tôi trả,” cậu ta miễn cưỡng nói. “Cậu làm gì có từng ấy tiền.”

Đó là câu nói cửa miệng của cậu ta mỗi khi chúng tôi phải trả tiền cho cái gì đó. Có thể cậu ta muốn tôi biết ơn cậu ta với cái kiểu tự cao giả

dối đó. Tôi lấy tiền ra – cậu ta không nói một lời khi chìa một trăm

nhân dân tệ và lấy lại năm mươi tệ tôi đã đưa cho người bán vé. Chúng

tôi cùng bước vào trong bar.

Như tất cả các bar khác, chương trình biểu diễn chậm lại đến một giờ là

chuyện thường tình. Tử Dư ra mua hai bình nước ngọt. Cám ơn vì không

phải là Pepsi, thứ nước chết tiệt uống vào chỉ khiến tôi buồn nôn.

Vì hàng ghế đầu đã hếtchỗ, chúng tôi ngồi ở hàng sau, gần cửa ra vào. Bây

giờ chúng tôi phải làm cái gì đó cho hết một tiếng đồng hồ, vì rõ ràng

là cũng chẳng dễ chịu gì khi chúng tôi chỉ đưa mắt nhìn nhau. Chúng tôi

chẳng có gì để nói với nhau cả. Chúng tôi đã biết nhau quá rõ.

“Thế còn Thiên Tư và những người khác, bọn họ đã đến chưa?” một giọng nói

quen thuộc vang lên phía sau. Khi tôi quay lại nhìn, tôi thấy Lưu Phong, một người bạn ở ban nhạc “Động vật máu lạnh”, một ban nhạc rock tôi đã

từng đi phỏng vấn.

“Lưu Phong!” tôi gào lên. Cậu ta chạy tới và mỉm cười. “Bạn là…xin lỗi, tôi không nhớ được tên bạn.”

“Không sao!” Tôi cười đáp lại. “Tôi là Gia Phù. Tóc cậu bây giờ ngắn hơn.”

“Ô! Bạn là phóng viên,” cậu ta nói, bắt đầu niềm nở hơn. “Giờ tôi nhớ ra rồi. Dạo này thì bạn làm gì?”

“Vẫn thế thôi,” tôi nói. Chúng tôi trò chuyện trong vài phút, rồi tôi nhìn

thấy Tạ Thiên Tiếu, Lý Minh và những người khác cùng ban nhạc. Tóc họ

hình như dài hơn.

Tôi bắt đầu nhìn ngắm mọi người qua lại, cố gắng đóan xem đây là con trai

hay con gái. Hầu hết đều là các nhạc công chơi nhạc rock, họ mặc quần

jean, xanh hoặc xám, cùng áo sơ mi đen. Tôi nhìn thấy một chàng trai bận sơ mi trắng, tuy thế nhưng anh ta vẫn