
tốt, cho cô một cuộc
sống đầy đủ là được rồi.
Thậm chí, anh còn nghĩ cứ như vậy đặt cô dưới đôi cánh của mình cũng tốt,
bởi vì tính chiếm hữu trong anh rất mạnh mẽ, anh luôn luôn muốn giấu
thật kĩ người phụ nữ của mình, không muốn để cho bất kì ai thấy được vẻ
đẹp của cô.
Nhưng mà thỉnh thoảng sau khi xã giao về nhà, nhìn cô vì ngửi thấy mùi thuốc
lá, rượu bia hoặc mùi nước hoa lạ trên người anh mà đau lòng nhíu mày,
anh cũng sẽ cảm thấy cô có lẽ nên thay đổi một chút, làm cho cuộc sống
của bản thân mình trở nên phong phú hơn.
Nhất là lần này sau khi hai người đã nói chuyện rõ ràng với nhau, cuối cùng
anh cũng hiểu được, cho dù cánh tay anh có rộng lớn như thế nào, nhưng
đối với cô mà nói cũng sẽ luôn luôn không đủ.
Hôm nay nghe được câu trả lời của cô, đáy mắt anh lộ ra ý cười, “Đã như
vậy, em cần phải thật cố gắng, anh sẽ ủng hộ quyết định của em.”
“Ừ.”
Lúc này, bầu không khí lại trở nên ngột ngạt, anh không hề nói đến chuyện rời đi, mà cô cũng không nhắc anh nên về nhà rồi.
“Cả buổi làm tài xế cho em rồi, không định mời anh uống chén trà sao?”
“Muốn uống một cốc cà phê xong rồi về không?”
Hai vợ chồng ăn ý đồng thời lên tiếng, sau khi nói xong, Lịch Thư Hòa có
chút ngượng ngùng cúi đầu, còn Nghiêm Lập Cương khóe miệng nhếch lên,
đắc ý nhàn nhạt mỉm cười.
“Cà phê gói cũng được, anh không ngại.” Nói xong, anh thản nhiên một lần
nữa đi tới sofa trong phòng khách ngồi xuống, sau đó bộ dáng nhàn nhã
đợi cô pha cà phê.
Lịch Thư Hòa yên lặng đi vào bếp, dùng lò vi sóng nấu nước sôi, cô có loại kích động muốn đập đầu vào tường.
Nghiêm Lập Cương ngồi ở sofa nhìn cô bận rộn pha cà phê trong phòng bếp nhỏ
hẹp đơn sơ, thỉnh thoảng thấy miệng cô mấp máy không biết đang lẩm bẩm
cái gì, anh cuối cùng cũng hơi trầm tĩnh lại sau một ngày buộc chặt tâm
tình.
Vừa nghĩ tới hôm nay bố vợ thừa dịp lúc cô không chú ý tới có nói với mình
vài lời, đôi lông mày rậm liền nhíu lại, anh không chắc rốt cuộc có nên
nói cho cô biết chuyện này hay không.
Có một số việc quan trọng anh vẫn luôn giấu kín trong lòng, nhất là tình
hình hiện tại khi cảm tình giữa anh và cô mới ấm lại chưa được bao lâu.
Nghĩ đến chuyện kia, anh nhịn không được cảm thấy đau đầu, tất cả mọi chuyện đến cùng một lúc khiến cho anh trở tay không kịp.
Nhưng mà dù sao “chuyện kia” còn chưa hoàn toàn xác thực, anh trước tiên kéo dài thêm một thời gian nữa cũng không muộn.
Anh chỉ hi vọng, sự việc không nên phát triển theo tình hình xấu đi, nếu
không đến lúc đó mặc dù bố vợ là người khởi xướng, nhưng anh vẫn là kẻ
đồng lõa giấu giếm, có thể sẽ không được bỏ qua dễ dàng.
Mà nếu cô biết anh giấu chuyện kia lâu như vậy, anh không dám nghĩ đến cô sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Gần đây cuộc sống của Lịch Thư Hòa vô cùng bận rộn, lúc đầu cô chỉ cần đúng giờ lên lớp giảng dạy mấy người ở cửa hàng, thỉnh thoảng giúp đỡ đẩy
nhanh tiến độ làm các sản phẩm thủ công, nhân tiện trông coi cửa hàng,
mỗi ngày công việc phong phú nhưng lại không quá mức bận rộn. Nhưng bây
giờ thì khác, ngoài việc tăng thêm các giờ giảng dạy ở trung tâm đào
tạo, còn phải gấp rút chuẩn bị một số sản phẩm làm hàng mẫu và thành
phẩm bán ra thị trường.
Nhưng mà cho dù bận rộn thế nào, cô vẫn sẽ tìm thời gian trở về nhà mẹ đẻ, vì gần đây sức khỏe của bố cô không được tốt, không ăn được nhiều, sắc mặt cũng kém khiến cô có chút lo lắng không yên.
Hôm nay, sau khi chọn mua một đống nguyên liệu nấu ăn, cô bắt taxi về nhà,
ngồi trên xe cô vừa gọi điện cho bố vừa nghĩ không biết buổi tối nên nấu món gì để tẩm bổ cho ông.
“Bố, hôm nay thế nào rồi? Có thèm ăn cái gì không?”
Lịch Vọng Quốc cười haha, thanh âm mặc dù có chút mệt mỏi, rã rời, nhưng vẫn lên tinh thần nói chuyện phiếm với con gái: “Không cần lo lắng cho bố,
chỉ là mấy ngày nay không đặc biệt muốn ăn cái gì mà thôi. Gần đây không phải là con đang bận rộn với mấy cái lớp đào tạo gì đó hay sao? Chăm
sóc tốt cho mình là được rồi.”
“Bố…” Rõ ràng là đang nói chuyện của ông, tại sao lại đảo ngược vấn đề lên đầu cô rồi.
Hai người đàn ông bên cạnh cô luôn luôn bảo vệ cô quá mức, khiến cô dở khóc dở cười không biết làm sao. Cô thực sự đã trưởng thành lâu rồi, không
cần bọn họ xem cô như một cô bé không hiểu chuyện đời mà che chở.
Chẳng lẽ bọn họ không biết, cô cũng muốn dùng sức lực của chính mình để quan
tâm, che chở cho bọn họ sao? Tuy rằng năng lực của cô có hạn, nhưng chỉ
cần là điều cô có thể làm được, cô cũng muốn vì họ mà cố gắng.
“Được rồi, được rồi, không nói nữa, con không cần quá lo lắng, trong nhà vẫn
có người giúp việc trông coi ba bữa của bố cơ mà, bố sẽ không để chính
mình đói bụng đâu.” Lịch Vọng Quốc nói thì dễ dàng như vậy, nhưng thật
ra ông phải cố gắng đem những lo lắng trong lòng mình đè nén lại.
Từ mấy năm trước sau khi làm phẫu thuật, ông liền cảm thấy tình trạng sức
khỏe của mình càng ngày càng kém đi, nhưng vì bác sĩ nói chỉ cần sau khi tiếp nhận trị liệu chú ý điều dưỡng thì tỉ lệ sống sót vẫn rất cao, cho nên ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ tận sức giữ gìn, chăm sóc cơ thể
chí