
ông bao
giờ chịu thay đổi. Đáng lẽ ra nó không nên làm công an mới phải.
- Kìa - bà Hoa đã bình tĩnh hơn được một chút, bà vội nhắc chồng - ông
đừng quát mắng inh ỏi lên như thế nữa. Còn chưa đủ đau buồn và rắc rối
hay sao?
- Có gì mà phải đau buồn, tôi đang mong nó bị người ta bắt nhanh lên đây. Đúng là xấu hổ với bà con hàng xóm!
Sau câu nói ấy, không gian lại bị sự yên lặng chi phối. Không ai là
không rõ, ông Phùng chỉ mắng thế thôi, nhưng thực ra trong lòng ông đang lo lắng hơn ai hết. Ở đời, có người bố nào lại thờ ơ với con cái mình
cơ chứ? Có chăng thì chỉ là không biết cách bộc lộ cảm xúc nên mới để
khoảng cách giữa hai bố con càng ngày càng bị thời gian kéo giãn ra mà
thôi. Ông Phùng cũng vậy, cả đời ông có lẽ không có gì hối hận bằng việc đã để bức tường ngăn cách giữa ông và Nam Lâm ngày một dày thêm, cao
thêm. Ông rất thương yêu Nam Lâm, chỉ là những việc Nam Lâm làm lại luôn luôn đi ngược lại với những gì mà ông mong muốn. Ông tức giận, mắng
**** anh cũng là muốn tốt cho anh thôi...Nhưng, ai bảo anh là Nam Lâm
làm chi! Ai bảo anh ngay từ khi sinh ra đã là một con ngựa hoang khó bề
thuần hoá. Cho nên, người bố như ông mới phải làm một người bố thiên vị, nghiêm khắc trong mắt anh. Và, cả đời này anh sẽ không chịu sự ràng
buộc của ai...
Nhưng.
Biết đâu, một ngày nào đó, con ngựa hoang dừng những bước chạy ngông
cuồng trên thảo nguyên xanh bát ngát. Con ngựa hoang cũng cần ăn cỏ! Bãi cỏ xanh ấy chính là Trúc Diệp.
Và, cô ấy là cuộc sống của anh.
Giữa phút giây yên lặng ấy, từ ngoài cổng, có một người lững thững đi
vào. Đôi mắt cô trống vắng, ráo hoảnh như bị mất đi tiêu điểm. Dáng
người cô không còn vẻ thanh thoát nữa mà là một sự nặng nề vì buồn đau
và tuyệt vọng đang vây quanh. Trúc Diệp đưa đôi mắt nhìn mẹ mình, nhìn
người "anh trai" An Lâm của mình, sau đó cô nhìn dượng - ông Phùng. Lúc
này, cô mới dám khóc thành tiếng. Dường như mọi cảm xúc, những giọt nước mắt đã được cô kìm nén và nuốt ngược vào trong rất nhiều lần, rất lâu
rồi. Khiến cho giờ đây, khi nhìn thấy nơi mà mình có thể dựa vào, cô
đành quỵ ngã và để mặc cho nỗi lòng ào ạt như thuỷ triều dâng cao.
Trúc Diệp nức nở:
- Xin mọi người...xin mọi người hãy cứu lấy anh ấy...Xin hãy cứu lấy anh ấy.
Phải, trong lúc tuyệt vọng, trong lúc cố gây dựng lên cho mình chút
phòng bị, đó là bình tĩnh. Cô đã nghĩ đến gia đình, chỉ có gia đình mới
có thể giúp cô và anh ấy. Chỉ là gia đình mới là chỗ dựa tốt nhất của cô lúc này. Và, chỉ có gia đình, cô mới có thể yên tâm mà để mặc tất cả
nhớ nhung, yêu thương, tuyệt vọng, khổ đau...về anh được oà ra như tiếng khóc nức nở.
An Lâm vội vàng đi đến đỡ lấy cơ thể của Trúc Diệp, khi đôi tay anh chạm vào vai cô, anh đã biết, mọi yêu thương và hi vọng còn sót lại trong
anh đã bị cái nóng hừng hực từ cơ thể hay có lẽ là từ con tim cô thiêu
đốt. Hết rồi sao? Tất cả mọi chuyện giữa cô và anh đều được kết thúc
ngắn gọn bằng hai từ "anh em". Phải, rồi từ đây, cô ấy sẽ mãi là em gái
của anh, mãi mãi là người mà anh sẽ che chở và nâng niu.
An Lâm nhẹ nhàng đỡ cô ngồi lên ghế rồi cũng vẫn nhẹ nhàng như vậy, anh dùng giọng nói trầm ấm của mình để xoa dịu cô:
- Trúc Diệp, bình tĩnh nào. Hãy nói cho mọi người biết, chuyện gì đã xảy ra?
Trúc Diệp giương đôi mắt bị nhuốm một màu đau thương của mình lên nhìn
tất cả. Họ cũng đang nhìn cô, đang dõi theo cô và đang chờ cô. Trúc Diệp lại khẽ cúi đầu xuống rồi nói:
- Là con, tất cả là tại con...
Bà Hoa nghe thế thì thấy trong lòng chợt như lửa đốt, bà vội vàng nắm tay con gái rồi nghẹn ngào:
- Trúc Diệp, có mẹ đây rồi. Đừng sợ.
Trúc Diệp như tìm thấy một sợi dây để bám trụ khi bị dòng chảy siết của
con sông nghiệt ngã cuốn đi. Cô ôm mẹ vào lòng, nước mắt lại lã chã tuôn ra, thấm ướt cả vai áo mẹ. Đôi môi cô run lẩy bẩy như lo sợ một điều gì đó sắp xảy đến. Thanh âm trong giọng nói cũng run rẩy theo:
- Mẹ ơi, con yêu anh ấy. Nhưng anh ấy lại bỏ con đi mất rồi...anh ấy không cần con nữa. Con phải làm gì bây giờ?
Tiếng khóc của Trúc Diệp như vang mãi, xa mãi đến chân trời góc bể. Từng giọt nước mắt như những giọt sầu vương vất trên khoé mi rồi lại bị
chính gờ của khoé mi ấy đẩy xuống.
Xuống tận đáy vực thăm thẳm.
Bà Hoa cũng khóc theo con gái, hai mẹ con ôm nhau khóc. Tiếng khóc thống thiết, nức nở như đang muốn tìm lấy một lối ra giữa cái dòng đời xô đẩy và đầy những bất hạnh này.
Ông Phùng và An Lâm đành nhắm mắt, họ không còn đủ sức để ngắm nhìn
những giọt nước mắt tưởng nhẹ nhàng nhưng lại rất nặng nề kia nữa. Nhưng có biết đâu, tiếng khóc lại như một lưỡi rao độc ác, không ngừng xé
toạc âm thanh mà đâm thẳng đến bên tai họ.
Cuộc đời sao mà bi ai?
Con người sao mà lại nặng tình đến vậy. Phải chi cứ sống vô tình mới là tốt?
* * *
Đêm nay lại một đêm không ngủ.
Trời không ánh trăng cũng chẳng có sao, cứ âm u, mù mịt một màu đen
tuyền thăm thẳm. Màu đen tuyền, đặc quánh, tích tụ khiến cho ánh sáng
chẳng thể xuyên qua. Là thời gian vô tình chẳng để ý đến lòng người nên
đã kéo đi ánh sáng ban ngày? Hay là do lẽ tự nhiên