
y
tiếng gọi tuyệt vọng của Trúc Diệp thì anh đã không chạy sang. Không ngờ linh cảm đó lại đúng. Anh không trách Nam Lâm. Với
anh, nó vẫn là một đứa trẻ, một đứa trẻ tội nghiệp. Anh có
công nhận là mọi người có thiên vị anh hơn Nam Lâm, vẫn quan tâm
anh hơn.
Khi Nam Lâm đỗ vào học viện. Anh biết Nam Lâm đã cố gắng như
thế nào, nếu như em trai anh học hành tử tế, chắc chắn nó còn có thể vượt mặt anh. Nhưng Nam Lâm lại không làm thế, nó chấp
nhận bị ghét bỏ, nó chấp nhận đứng sau anh. Và anh còn biết
Nam Lâm rất yêu Trúc Diệp. Những lần về nhà, Nam Lâm đều mua
quà cho Trúc Diệp nhưng lại không tặng. Chiếc tủ của nó giờ
đây chất đầy những món quà mà nó không dám tặng. Vì Nam Lâm
biết Trúc Diệp không yêu thích gì mình, nếu cô ấy có nhận thì cũng chỉ là để đấy cho bụi bặm chất đầy. Vậy chi bằng không
tặng còn hơn.
Với An Lâm. Anh không biết mình có yêu Trúc Diệp hay không, nhưng
anh vẫn luôn và sẽ mãi mãi quan tâm đến cô ấy. Cô ấy yêu anh
nhưng lại không dám nói, chỉ biết thể hiện. Anh cũng đón nhận
và không hề có ý kiến.
Lần đầu tiên gặp Trúc Diệp. Cô ấy như một cơn gió nhẹ thoảng
qua tâm hồn anh. Cái đáng yêu của cô ấy làm cho cô ấy như yếu
đuối trước mọi người, khiến anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy suốt
đời.
Trúc Diệp tỉnh dậy. Lưng cô như bị rạn ra đau đớn. Trúc Diệp
nhẹ nhàng nhấc người lên. Trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm hờ hững. Cảnh tượng đêm qua hiện về khiến cô chỉ muốn
bật khóc. Có phải là cô đã bị Nam Lâm làm nhục rồi không? Trên người Trúc Lâm, khắp cơ thể, những vết cắn đỏ lên khiến cô
thấy ghê tởm. Trúc Diệp liền chạy vào nhà tắm. Cô bật vòi sen cho nước chảy xuống. xối xả vào người. Trúc Diệp đưa tay lên
chà, lớp da đỏ lên sau những lần chà mạnh của cô. Nước mắt
Trúc Diệp giàn giụa trên má.
- Trúc Diệp!.
Là tiếng của An Lâm. Trúc Diệp ngừng khóc. Cô cố giữ cho giọng nói thật bình thường để trả lời anh:
- Dạ.
- Em dậy chưa? Xuống ăn sáng đi.
- Vâng. Em xuống ngay đây.
Trúc Diệp ngồi xuống mé bồn tắm. Cô cứ ngồi thẫn thờ như vậy không biết bao nhiêu lâu. Nam Lâm, hôn qua anh ấy tại sao lại làm
vậy? Dẫu biết rằng anh luôn ghét cô nhưng...Lúc đó cô đã ngửi
thấy mùi rượu. Có lẽ anh ấy đã bị rượu chi phối.
Trúc Diệp thở dài rồi mặc quần áo và đi xuống nhà.
Cả nhà đã ngồi quây quần bên chiếc bàn. Tuy nhiên cô không thấy Nam Lâm đâu.
An Lâm vừa thấy Trúc Diệp đi xuống vội nhìn cô thăm dò. Bất
giác nhìn vào phía cổ tay cô ấy có vết bầm tím. Xem ra, cơ
thể Trúc Diệp bị đả thương không ít. an Lâm mỉm cười rồi nói:
- Em ngồi đi.
Trúc Diệp không nói gì, cô ngồi xuống cạnh chỗ an Lâm.
Bà Hoa đã chuẩn bị xong bữa sáng. Không thấy Nam Lâm đâu thì vội hỏi:
- Nam Lâm vẫn còn ngủ sao?
An Lâm cúi mặt xuống trả lời:
- Nghe nói ở trường nó có việc gì đó nên đã đi từ hôm qua rồi ạ!.
Bà Hoa tỏ vẻ thất vọng:
- Hôm qua dì đã làm cho Nam Lâm ít bánh. Nghe nói học trường
công an khổ cực lắm nên làm cho nó. Không ngờ nó đi sớm như
vậy.
Mặc dù Nam Lâm luôn vô lễ với bà Hoa, nhưng bà lại là người
thương yêu Nam Lâm nhất. Việc gì cũng lo cho anh, khi mùa đông đến đã đan cho anh cái khăc thật ấm, khi mùa hè có mua cho anh một
cía quạt tích điện vì nghe nói trên đó rất nóng và hay cắt
điện, khi tết đến, luôn cố tính đưa cho anh chiếc lì xì bé
nhất nhưng mệnh giá tiền thì lại lớn hơn của Trúc Diệp và An
Lâm. Tiếc rằng, Nam Lâm mãi không chịu nhận một người mẹ kế là bà.
Trúc Diệp nghe mẹ nói vậy thì không khỏi khó chịu:
- Mẹ làm bánh cho Nam Lâm? Thế còn An Lâm thì sao?
Nếu là thường nhày thì Trúc Diệp cũng không muốn để ý. Nhưng
hôm qua Nam Lâm đã làm thế với cô, sáng nay còn chạy trốn để
chối bỏ. có nghĩa là cả đời này cô sẽ không đội trời chung
với anh ta. Đúng là đồ đáng ghét.
An Lâm hiểu ẩn ý của Trúc Diệp.
- Chẳng phải anh có Trúc Diệp làm bánh rồi hay sao?
Trúc Diệp nhìn An Lâm một lúc lâu. Hôm qua cô gọi anh, anh ấy có nghe thấy không? Có biết không? Rồi Trúc Diệp lại cố nuốt bữa sáng của mình. Chỉ mong sao cho nó trôi xuống nhanh chóng.
Ăn sáng xong. An Lâm kéo Trúc Diệp vào phòng. Có lẽ anh nên nói cho cô hiểu. Tránh để hiểu lầm diễn ra sẽ khiến đôi bên mệt
mỏi.
- Trúc Diệp. Chuyện giữa em và Nam Lâm anh cũng đã biết.
- Chuyện gì?
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trúc Diệp mà An Lâm không khỏi chạn lòng. Xem ra cô ấy đang cố che giấu:
- Thực ra, hôm qua Nam Lâm đã uống say, nhưng anh đã đến kịp líc. Em biết đây, nó là mô