Polaroid
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323893

Bình chọn: 9.5.00/10/389 lượt.

́c Diệp sẽ đi mua đồ ăn. Công ti cũng gần siêu thị nên cô

chỉ đi bộ một chút là đến. Tuy vậy, Dương thùy đã ngấm ngầm

cài cho cô một "vệ tinh" đi theo. Đó là Mạnh Đức. Anh chàng công tử người yêu cũ của Dương Thùy. Và cuối cùng ngậm ngùi bị cô ấy đá chỉ vì xe của anh ta bị xước mà anh ta không chịu đi

sửa. Dương Thùy là người ghét đàn ông có tình lười. Xem ra cô

nàng có tính lập dị cũng không phải là vừa.

Mạnh Đức lái xe đưa Trúc Diệp đến siêu thị rồi còn có ý tốt vào siêu thị để xách đồ cho cô thay vì ngồi chờ.

Đi qua mấy gian hàng, Trúc Diệp thấy hai người đi với nhau đã

lâu mà chưa nói câu gì nên cô khẽ hắng giọng rồi nói:

- Anh Đức thích ăn cái gì?

Mạnh Đức trả lời tự nhiên:

- Tôi thuộc dạng ăn tạp. Trừ những cái không ăn được ra thì cái gì tôi cũng ăn được.

Trúc Diệp mỉm cười vì câu trả lời hài hước này. Cô còn không quên thốt ra một câu:

- Xem ra anh là một con người vui tính.

- Ngày xưa, tôi đã được tuyển dụng làm MC của trường trong suốt khóa học.

Trúc Diệp vội "À" lên một tiếng. Một anh chàng vui tính, cũng

rất tốt bụng, ngoại hình đẹp trai như thế này tại sao Dương

Thùy lại bỏ được. Quá tò mò nên Trúc Diệp hỏi:

- Anh và Dương Thùy... tại sao lại bỏ nhau?

Mạnh Đức nói đến chuyện này không lảng tránh, không đau khổ mà trả lời rất vô tư, như kiểu giữa anh và Dương thùy vẫn còn

bình thường vậy:

- Cô biết đấy.

- Tôi biết? Vì cái xe ấy thật ư?

Mạnh Đức mỉm cười, khi cười, ánh mắt anh kéo dài ra, gây thiện cảm cho người nói chuyện rất nhiều:

- Cô chơi với Dương Thùy mà không hiểu tính cô ấy gì cả. Chuyện cái xe kia chỉ là một cái cớ, cô ấy sợ quá yêu tôi nên mới

bỏ.

Trúc Diệp càng nói chuyện càng không hiểu:

- Không thể thế được. Nếu yêu thì phải cố giữ lấy chứ?

- Dương Thùy là cô gái sống rất phóng khoáng. Gia đình không ổn định, trước đó tôi còn không biết cô ấy đã qua lại với biết

bao thằng đàn ông khác. Khi cô ấy về gặp bố mẹ tôi, nghe họ

nói về hoàn cảnh gia đình cô ấy khó xử chỉ biết nói ậm ừ.

Tôi nghĩ cô ấy sợ bố mẹ tôi không chấp nhận một người con dâu

như thế cho nên đã suy nghĩ nhiều. Càng dứt ra sớm thì càng đỡ đau khổ, cho nên cô ấy đã làm vậy.

Trúc Diệp nhìn Mạnh Đức vẻ dò hỏi:

- Anh...còn yêu Dương Thùy chứ?

Mạnh Đức nhún vai:

- Tất nhiên. Cô ấy làm sao có thể chạy thoát khỏi tôi. Đợi khi

tôi suy nghĩ một cách chín chắn hơn nữa nhất định sẽ bắt cóc

cô ấy về làm vợ.

Trúc Diệp phì cười vì cái ý định rất "mafia" của Mạnh Đức.

Xem ra anh chàng này rất tự tin vào tình yêu của mình.

- Vậy anh có biết gì về gia đình Dường Thùy không?

Câu hỏi này cuối cùng cũng đã khiến một Mạnh Đức hiên ngang

từ nãy tới giờ sụp đổ. Anh trả lời một cách khó xử:

- Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng gia đình cô ấy có lẽ không

ổn định nên cô ấy mới không dám nói với bố mẹ tôi. Cô ấy không bao giờ nói cho tôi biết về gia đình cô ấy. Mỗi lần tôi hỏi cô ấy đều lảng tránh. Dương Thùy còn không được học đại học. Xem ra cô ấy đã bươn trải rất nhiều. Lại có quý nhân phù trợ nên

mới vào được công ti này.

Trúc Diệp thở dài rồi lại tiếp tục vào việc mua đồ ăn của

mình. Mạnh Đức là một chàng trai tốt, lại có học thức, gia

đình không phải là hào môn quyền quý nhưng có thể nói là khá

giả. Đôi khi Trúc Diệp còn cảm thấy anh chàng này còn rất láu cá, xem ra Dương Thùy khó thoát rồi. Có phóng khoáng, có tùy

tiện đến mức nào cũng không chạy trốn khỏi trái tim của Mạnh

Đức được đâu.

Nghĩ đến vấn đề này Trúc Diệp mới nhớ. Năm nay cô cũng 23

tuổi rồi, nhưng chưa hẹn hò lần nào. 17 năm cô dành trọn tình

yêu cho An Lâm, biết rằng tình yêu này chẳng đi đến đâu và cũng

chẳng thể đơm hoa kết trái nhưng cô vẫn cứ gieo trồng. Gieo

trồng rồi thấy mình càng ngày càng lớn chứ "cây tình yêu"

không hề lớn. Có lẽ cô đã tốn công vô ích rồi.

Bất giác cô quay sang phía Mạnh Đức mỉm cười nói:

- Chúc anh thành công.

Nam Lâm vừa từ chỗ An Lâm về.

Bên ghế lái phụ kia là túi quần áo của Trúc Diệp. Khi anh trai nói anh mang cho cô anh đã lưỡng lự. Vì biết rằng cô cũng

chẳng muốn gặp anh. Nhưng không hiểu sao anh lại nhận lời. Anh

công nhận là mình nhớ Trúc Diệp, nhưng anh đã và đang chôn vùi. Có nhớ nhung, có yêu thương thì cũng đành dồn nén mà hận số

cái số phận nghiệt ngã này thôi. Rằng đã cho cô và anh chỉ là hai người anh em khác dòng máu.

Nam Lâm không đến nhà Trúc Diệp ngay.

Anh về nhà tắm rửa cố tống vào bụng bát mì cho qua