
ệp chợt ửng hồng. Cô đưa tay
vờn nhẹ làn nước, cô và An Lâm thật không thể đến được với
nhau hay sao? Cô không muốn như thế. Cái cô muốn là anh ấy sẽ
cùng cô nắm tay nhau bước qua muôn trùng khổ ải và bước về
phía có chân trời đỏ rực mỗi hoàng hôn. Nhưng xem ra, đây là
một điều không thể rồi.
Khi tắm xong, Trúc Diệp liền quàng một chiếc khăn tắm vào người và bước ra ngoài.
Đúng lúc ấy, cửa phòng của cô cũng bật mở. Nam Lâm đứng lặng người nơi phía cửa nhìn Trúc Diệp.
Trúc Diệp đang trong thời gian dậy thì. Đôi chân thon dài của cô
thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp khăn tắm. Bộ ngực đầy đặn hơi nhô
lên ở phía mép khăn. Trên mặt vẫn còn ửng đỏ vì hơi nóng của
nước quẩn quanh bên người cô. Mái tóc ướt thi thoảng nhỏ xuống
vài giọt nước làm hình ảnh của cô càng thêm quyến rũ.
Thấy Nam Lâm bước vào, Trúc Diệp không khỏi hoảng hốt. Cô tưởng cả nhà đã ngủ hết nên mới không chốt cửa. Cô nói không thành
câu:
- Anh...Nam... Lâm.
Nam Lâm giờ đây đang bị rượu chi phối. Bữa cơm gia đình không
trọn vẹn và việc nhìn người mình yêu quan tâm đến người khác
khiến anh không thể bình tâm được. Anh muốn sang đây là để nói
rõ nỗi lòng mình cho cô ấy, nhưng xem ra...
Anh đưa đôi mắt dài khẽ nheo lại nhìn Trúc Diệp trước mặt
mình. cô giờ đây đã là một thiếu nữ 17, quyến rũ đến chết
người. Nam Lâm không cưỡng lại được sự ham muốn của bản thân và sự vô thức của rượu. Anh lao người về phía Trúc Diệp.
Trúc Diệp bị anh xô ngã, đau đến nỗi không hét lên được. Chỉ
biết dùng đôi tay của mình đầy người con trai đang điên cuồng
phía trên mình ra. Nhưng có lẽ, đôi tay của cô không thể chống
lại được sự cường tráng của Nam Lâm.
Nam Lâm dần chiếm trọn đôi môi cô. Đôi tay khẽ giựt chiếc khăn
tắm của Trúc Diệp ra, rồi lần đến bộ ngực săn chắc của cô.
Cơn khoái cảm dâng lên cực độ khiến anh càng ngày càng không
kiểm soát nổi chính mình.
Trúc Diệp đau khổ chống lại từng đợt tấn công của Nam Lâm. Đôi
tay cô hết cào lại cấu vào lưng anh. Rồi lại đập xuống sàn
nhà như muốn kêu cứu. Nhưng mỗi tiếng hét cô thốt ra lại bị Nam Lâm nuốt trọn lấy. Nước mắt cô giàn giụa trên má. Trong thâm
tâm khẽ gọi tên An Lâm. Cầu mong anh đến cứu cô vào lúc này.
Nam Lâm bị mất đi hoàn toàn lí trí, anh di chuyển đôi môi linh
hoạt khắp cơ thể cô mà không để ý Trúc Diệp vì quá sợ hãi
đã ngất xỉu từ lúc nào. Khi anh dùng tay khẽ tách hai đùi cô
ra thì cũng là lúc cơ thể anh bị nhấc bổng lên bởi bàn tay
của ai đó. Và một cú đấm giáng vào mặt anh khiến anh tỉnh
táo phẩn nào.
- Em điên rồi!.
An Lâm hét lên và nheo mắt nhìn đứa em trai đang bị rượu chi
phối sắp gây ra lỗi lầm lớn thì không khỏi xót xa. Cũng may là anh đến kịp không thì...An Lâm nhắm mắt đi đến chỗ Trúc Diệp
đang lõa thể dưới sàn nhà và hoàn toàn bất động, anh vơ vội
chiếc khăn tắm choàng lên người cho cô và bế cô trở lại giường. An Lâm nhìn cô một hồi rồi đứng dậy kéo tay Nam Lâm về phòng
với vẻ mặt tức tối.
Trúc Diệp đã rơi vào trạng thái hôn mê. Trong đó, nỗi sợ hãi vẫn đeo bám lấy cô không chịu tách rời. An Lâm kéo em trai về phòng rồi
đóng cửa lại. Anh nhìn Nam Lâm một hồi lâu rồi thở dài. Cuối
cùng An Lâm đi đến lắc mạnh vai Nam Lâm nói:
- Em sao vậy? Em có biết mình vừa làm gì không?
Trên người Nam Lâm vẫn phản phất mùi rượu hòa theo đó là mùi
sữa tắm của Trúc Diệp. Sao anh lại không biết mình vừa làm gì cơ chứ, anh suýt nữa thì làm hại cô ấy rồi, suýt nữa thì
tước đoạt sự trinh trắng của cô ấy rồi. Nam Lâm gục mặt xuống
nói giọng mệt mỏi:
- Em không biết.
An Lâm hạ thấp giọng:
- Em đi đi. Chuyện này coi như anh không thấy gì hết, còn về
phía Trúc Diệp thì để tự em ấy quyết định. Nếu bố mà biết
thì...
Nam Lâm không nói gì lẳng lặng đi về phía tủ quần áo, sắp xếp vào ba lô rồi lững thững đi ra cửa. Tất cả công việc này anh
đều làm như một con rối.
Bây giờ vẫn còn là đêm, đường phố vắng lặng càng khiến lòng
người ta trống trải. Nam Lâm mở cổng, trước khi đi anh có quay
lại nói với anh trai mình:
- Xem ra em vẫn là một thằng tồi nhỉ?
Câu nói này nghe mới chua cay làm sao. Nói rồi Nam Lâm nhếch môi
cười nhạt và bước đi. Bóng dáng anh cô đơn kéo dài trên đoạn
đường. Anh hoàn toàn vô cảm, anh không biết có phải mình đang
đau khổ hay không mà chỉ muốn gục xuống. Không muốn đi tiếp,
chỉ muốn dừng lại.
An Lâm nhìn theo bóng dáng Nam Lâm đi khuất hẳn thì mới bước
vào nhà. Vừa nãy, nếu không phải trong thâm tâm anh nghe thấ