XtGem Forum catalog
Bùi Sơ Ảnh

Bùi Sơ Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322861

Bình chọn: 7.00/10/286 lượt.

à tốc độ của hai người nhanh thật đấy”.

“Có phải nhờ trò chơi hôm nó của tớ không?” Phương Hiểu phấn khích kêu lên: “Thế là tớ thành bà mối của hai người rồi nhé! Không được, Sơ Ảnh, cậu phải mời tớ đi ăn!”

“Tớ không nghe thấy gì hết! Không nghe thấy gì hết!” Bùi Sơ Ảnh lắc đầu nguầy nguậy.

“Đồ xấu tính!”

“Oan uổng! Bọn tớ không có gì cả!”

Phương Hiểu nhất quyết không chịu buông tha: “Hôm qua chẳng phải chính anh ấy đội mưa đưa cậu về kí túc à?”.



“Chẳng phải hôm qua anh ấy đã hôn cậu à?”



“Chẳng phải hôm qua cậu lén lén lút lút đọc tin nhắn của anh ấy à?”



Cuối cùng, Phương Hiểu kết luận một câu: “Như vậy còn không phải có tình ý với nhau à?”. Nói xong, Phương Hiểu quay sang dò hỏi quần chúng xung quanh: “Các cậu tin được không?”.

Ba cái đầu cùng lắc.

Bùi Sơ Ảnh khổ sở nói: “Không có bằng chứng, đừng có nói lung tung!”.

“À vâng” Phương Hiểu cười nham hiểm: “Tớ quên chưa nói với cậu, bữa sáng cậu vừa ăn xong là do đối tượng tình nghi kia mua cho cậu đấy!”.

Lần này, Sơ Ảnh hết đường chối cãi.

Cô đi ra hành lang, quả nhiên nhìn thấy một người con trai đang đứng dưới gốc anh đào trước cửa kí túc. Cô vội vàng thay quần áo, sau đó mím chặt môi ra khỏi phòng trong ánh mắt dò xét và nụ cười mờ ám của đám bạn.

Lúc cô đi tới trước mặt Cố Diễn Trạch, hình như anh vừa mới gọi điện thoại xong.

“Anh tưởng em còn bắt anh đợi cả ngày cơ!”

“Thế anh định đợi bao lâu?”

“Anh chưa nghĩ đến chuyện đó!” Cố Diễn Trạch gãi đầu.

Hành động trẻ con của anh khiến tâm trạng Bùi Sơ Ảnh tốt lên rõ rệt.

“Anh ăn sáng chưa?” Dứt lời, cô lập tức hối hận. Nếu anh đã mua bữa sáng mang đến cho cô thì chắc hẳn anh cũng đã ăn rồi. May mà anh chỉ gật đầu chứ không hỏi vặn cô.

“Hôm nay có phải đi học không?” Mặc dù chương trình học năm ba khá ít nhưng hẳn là vẫn phải lên lớp.

Sơ Ảnh nhíu mày, chẳng hiểu sao cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Cố Diễn Trạch có phần kì lạ. Đáng tiếc, cô cũng không rõ nó lạ ở điểm nào.

“Hôm nay là cuối tuần.”

Cố Diễn Trạch ngây người, sau đó hai mắt anh sáng rực: “Có kế hoạch gì chưa?”

Cô nhìn anh một lúc rồi lắc đầu: “Anh có việc gì à?”.

“Hôm nay thời tiết khá đẹp.”

Sơ Ảnh còn chưa kịp thích ứng với kiểu nói chuyện nhảy vọ này của Cố Diễn Trạch thì hai người đã tới chân núi Nam Sơn nổi tiếng của Xuyên Nhiên. Vừa xuống xe, họ liền bắt gặp một cảnh cầu hôn. Chàng trai vẻ mặt ủ rũ, cô gái cầm bó hoa, ánh mắt kiên định: “Anh có bằng lòng cưới em không?”

“Hiện giờ anh không có gì hết, không thể mang lại cho em cái gì”.

“Em không cần nhà, không cần xe, chỉ cần anh. Anh có đồng ý hay không?”.

Chàng trai nhìn cô gái một lúc, cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu. Trên mặt cô gái tràn đầy vẻ thất vọng.

Phần 3

Cố Diễn Trạch quay sang nhìn Bùi Sơ Ảnh: “Sao thế?.”

“Cô ấy ngốc quá.”

“Hử?”

“Dũng cảm như vậy mà vẫn thất bại.”

“Không ngờ em lại lương thiện như thế đấy.” Cố Diễn Trạch buột miệng nói ra câu này, không giống như đang trêu cô.

“Mùa này anh đào nở rất đẹp, nghe nói khu này có rất nhiều anh đào.”

“Nghe nói?” Cố Diễn Trạch nheo mắt: “Em không phải người Xuyên Nhiên à?”

“Lạ lắm à? Ngày trước em tưởng anh đào đẹp như trong ti –vi vẫn hay chiếu, một cơn gió thổi qua, hoa rơi như mưa. Nhưng đến khi nhìn thấy cây anh đào trong trường, em thấy nó chẳng khác gì hoa đào.”

Cố Diễn Trạch bật cười: “Vẫn khác nhau chứ!”

“Khác thế nào?”

“Ít ra thì anh đào sẽ không ra quả anh đào.”

Sơ Ảnh quay người lại nhìn anh: “Anh quan sát tỉ mỉ quá nhỉ!”

Nhìn con đường nhỏ uốn lượn phía trước, cô cảm thấy hai chân run rẩy: “Chúng ta đi bộ lên núi thật à?”

“Đến đây đương nhiên là leo núi rồi. Em nghĩ chúng ta đến chỉ để xem ‘mưa hoa’ thôi chắc?” Thấy gương mặt nhăn nhó của cô, anh buồn cười nói: “Này, em đừng có nói với anh là chỉ quãng đường ngắn thế này mà em cũng không đi nổi nhé!”

Sơ Ảnh ngây người vài giây, sau đó cô nói: “Anh sẽ hối hận đấy!”

Hai người đi được lưng chừng núi, Cố Diễn Trạch mới hiểu ra vì sao cô nói anh sẽ hối hận. Anh dừng lại, ảo não nhìn cô nặng lề lê từng bước. Mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng Sơ Ảnh thầm nghĩ, chắc chắn anh đang cười nhạo tốc độ sên bò của cô.

“Có thể nhanh hơn con rùa một ít được không?” Cố Diễn Trạch khẽ nhướng mày.

Sơ Ảnh ấm ức, lát sau mới lên tiếng: “Không! Em không phải ếch, không biết nhảy!”. Cô thừa nhận bản thân đang đố kị, con đường dốc khó đi thế này nhưng cô dám chắc anh có thể chạy một mạch lên tới đỉnh núi.

Cố Diễn Trạch không để bụng lời châm chọc của cô: “Em cứ bình tĩnh đi, đừng nghĩ mình mệt, như thế sẽ đi nhanh hơn”.

Sơ ảnh liếc anh một cái: “Anh cho rằng ai cũng giống anh chắc! Như con ếch, không biết mệt là gì.”

“Ếch cũng có cái hay đấy chứ!” Cố Diễn Trạch mỉm cười: “Ít nhất có thể dẫn đường cho rùa!”

Sơ Ảnh mím môi: “Không cùng chủng tộc, quan hệ nhất định bất hòa!”

“Chưa chắc!” Anh vẫn tỏ ra thản nhiên: “Ngựa và lừa còn có thể sinh ra là được mà!”

“Nhưng không thể sinh sản!” Cô bướng bỉnh cãi lại.

“Khoa học bây giờ phát triển, muốn sinh sản có khó khăn gì!” Đột nhiên anh quay lại nhìn cô, cười xấu xa: “Biết đâu có ngày rùa vớ